Cực Phẩm Phi Tiên Dịch Full


Tâm tình Cầm Song tốt hơn một chút, tư duy cũng xoay chuyển nhanh một chút, suy nghĩ cũng bắt đầu nhiều hơn.
"Nghèo học văn giàu học võ, ta phải mau chóng hoàn toàn nắm giữ đất phong, đã là thuế ta được thu thì nhất định phải thu đủ, như vậy mới có thể cung cấp tài nguyên tu luyện, cứ như bây giờ ăn còn không đủ, thân thể không tốt.

Cố ép chính mình, ngược lại còn làm hại bản thân."
Đúng rồi, còn phải xem lại, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với thân thể này, ta đã tiến vào Khai Khiếu kỳ, đã có thể nội thị thân thể mình.
Còn nữa với thân phận công chúa hiện tại, ta phải xem nhiều sách hơn.

Đời trước một lòng luyện võ, ngoại trừ những sách dạy tu luyện thì các thư tịch khác hầu như ta không xem qua.

Giờ ta là một công chúa, phải văn võ song toàn.

Còn phải học lễ nghi cung đình, Cầm Song này thật sự là quá lười, ngay cả lễ nghi cung đình cũng không học được bao nhiêu.

Ta không thể sống như kiếp trước.

Phải sống một cuộc đời thật rực rỡ.
Vương Đô, ta sẽ trở lại!"

Từng ký ức về cuộc sống ở Vương Đô hiện lên trong đầu nàng, bị người ta cười nhạo, Cầm Song cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ không cam lòng cùng oán giận.

Sau đó nàng tựa hồ nghe được trong cơ thể truyền đến một tiếng "Ken két", sau đó liền cảm giác linh hồn của mình trong suốt chưa từng có.
Cầm Song sửng sốt một chút, sau đó trong mắt liền lộ ra vẻ mừng rỡ và thoải mái.

Nàng mặc dù không hoàn toàn hiểu, nhưng lại có thể đoán ra một tia linh hồn không cam lòng nhất của cuốn thân thể này, bởi vì mình hứa hẹn vì nàng mà sống sót, rốt cuộc linh hồn hai người bọn họ đã hoàn toàn hòa hợp.
Ngay khoảnh khắc linh hồn hòa hợp này, nàng cảm thấy đầu mình ong ong, sắc mặt trở nên tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, thân thể mập mạp khẽ lay động, Cầm Vân Hà phía sau vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy nàng, miệng kêu lên:
"Công chúa!"
Một loại cảm giác hít thở không thông xuất hiện trong lòng, qua đủ mười mấy hơi thở thời gian, cái loại cảm giác hít thở không thông kia mới biến mất, nhưng mà cảm giác lập tức đến lại phảng phất từ vừa rồi trên địa ngục lên tới Tiên Giới, toàn thân sảng khoái phảng phất muốn rên rỉ ngâm đi ra, nàng phảng phất đang lơ lửng, bay tới đám mây.

Đó là một loại linh hồn sảng khoái, bồng bềnh như tiên.
Loại cảm giác này lại kéo dài ước chừng mười nhịp thở, cuối cùng Cầm Song cũng khôi phục bình thường, thậm trí còn cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn rất nhiều, chưa từng có cảm giác tốt đến vậy, đặc biệt là trong đầu thanh minh hơn rất nhiều, ký ức mơ hồ về chuyện cũ đều rõ mồn một trước mắt, hơn nữa còn có một ít ký ức từ lúc còn là Võ Thần, một ít võ kỹ vẫn mông lung giờ đã có một chút lĩnh ngộ.
"Đây là trí nhớ và khả năng lĩnh ngộ đều đã được tăng cường!"
Trái tim Cầm Song đột nhiên nhảy một cái, chẳng lẽ là bởi vì hai linh hồn phù hợp hoàn mỹ, để cho thức hải của ta có biến hóa?
Cầm Song yên lặng quan sát, trên mặt liền vui vẻ, quả nhiên thức hải của nàng đã phát sinh biến hóa, từ Khai Khiếu kỳ tầng thứ sáu tăng lên tới tầng thứ tám, vậy mà liên tục phá hai tầng.
Thông qua quyển đạo thuật nàng biết được, Khai Khiếu kỳ chia làm chín tầng, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín chủ yếu là củng cố thức hải.

Giai đoạn này vô cùng quan trọng, bởi vì giai đoạn thức hải này còn ở giai đoạn vừa khai khiếu mới vững chắc.

Nếu sai sót một chút là thức hải vỡ vụn, không còn cơ hội tu luyện đạo thuật, trừ phi có thiên tài địa bảo mới có cơ hội khôi phục thức hải.
Chỉ khi đạt tới Khai Khiếu kỳ tầng thứ chín hậu kỳ đỉnh phong, khi đó thức hải mới hoàn toàn vững chắc, có thể tiến vào Thác Khiếu kỳ.

Bây giờ Cầm Song cách Khai Khiếu kỳ tầng chín chỉ một tầng, niềm vui ngoài ý muốn này làm nàng hưng phấn dị thường.

Hơn nữa tiến vào đến Khai Khiếu kỳ tầng thứ sáu, đã có được năng lực nội thị, hôm nay nàng đã là tầng thứ tám, rốt cuộc có thể nội thị thân thể của mình càng thêm rõ ràng, điều tra rõ ràng bí mật chính mình không thể tu luyện.
Hít một hơi thật sâu, nàng mở mắt, bên tai vang lên tiếng kêu kinh hoàng của Cầm Vân Hà:
"Công chúa, công chúa, người làm sao vậy?"
"Ta không sao!" Cầm Song nói khẽ
Cầm Vân Hà vội vàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Cầm Song.
"Ai, thân thể này vẫn còn quá kém!" Cầm Song âm thầm lắc đầu.
Nàng cúi xuống nhìn thân thể của mình, thần sắc trên mặt lại sững sờ, sau đó lại lộ ra vẻ vui mừng như điên.


Lúc nãy khi phát hiện mình có tiến bộ trên phương diện đạo thuật nàng cũng không thấy vui mừng đến vậy.

Bởi vì nàng phát hiện mình tựa hồ đã gầy đi không ít.

Hơn nữa còn có cảm giác quần áo trên người mình rộng thùng thình ra không ít.

Thì ra Cầm Song vẻn vẹn mười ba tuổi là có thể trọng hai trăm mười cân, nàng âm thầm cảm giác một chút, cảm giác mình hôm nay hẳn là gầy khoảng hai mươi cân, bây giờ thể trọng đại khái có một trăm chín mươi cân.
"Xem ra dược tề trong đêm qua đem tạp chất trong cơ thể bài xuất ra đồng thời cũng làm cho mỡ của mình tiêu hao rất nhiều, còn có nguyên nhân hôm nay tu luyện Hỏa Phượng Bảo Điển.

Chỉ cần ta tiếp tục kiên trì, theo tu vi tăng tiến, bài xuất tạp chất trong cơ thể, nhất định sẽ càng thêm yểu điệu."
Cầm Song dùng sức nắm chặt nắm tay, nàng ở kiếp trước bởi vì tu luyện tới cảnh giới Võ Thần, trong cơ thể hầu như không có tạp chất, dáng người tuyệt đối yêu kiều đến cực điểm, tăng một phần chê béo, giảm một phần ngại gầy.

Hiện giờ phụ thể trên người Cầm Song, nàng không hài lòng nhất chính là thân thể đầy mỡ này.

trên đời có Nữ nhân nào không thích cái đẹp đâu?
"Vân Hà, ngươi xem có phải ta đã gầy hơn một chút không?"
Cầm Vân Hà thu hồi khăn tay, đánh giá một vòng, cuối cùng kinh hãi hỏi:
"Công chúa, người gầy đi thật nhiều! Có phải người bị bệnh rồi không?"
Cầm Song Tâm đang vui mừng, nghe vậy lại ngẩn ngơ, sau đó vỗ lên đầu Cầm Vân Hà, sẵng giọng:
"Nói hươu nói vượn! Công chúa đây là khỏe mạnh giảm béo!"
Dứt lời, chắp tay sau lưng tự đắc đi về phía học đường.
Buổi sáng cả giờ học Cầm Song không tập trung, tiên sinh kia cũng không dạy gì nhiều, sau khi tan học Cầm Song liền chạy vào Tàng thư các, đọc sáu quyển sách.


Đến khi sắc trời tối đi, Cầm Song mới vội vàng quay về phủ.

Nàng phát hiện từ khi nàng tiến vào Khai Khiếu kỳ tầng thứ tám, trí nhớ được tăng cường rất nhiều, mặc dù hôm nay đọc sách khó hơn, số chữ cũng nhiều hơn, nhưng nàng đã đọc hết cả sáu quyển, hơn nữa còn thuộc lòng.
Vừa tiến vào trong phủ liền nghe thấy mùi thịt, Cầm Song biết vú nuôi đã trở lại.

Nàng mang theo hòm sách về phòng mình trước, sau đó đi rửa mặt rồi mới tới nhà ăn.
Vừa tới nơi, nàng nhìn thấy vú nuôi đang mừng khấp khởi đi ra ngoài, ý tứ chính là muốn đi gọi Cầm Song ra ăn cơm.

Thấy Cầm Song đang đi tới, Cầm Anh nở nụ cười hiền:
"Song nhi, con đoán xem hôm nay vú nuôi săn được cái gì?"
Cầm Anh dù sao cũng là một võ giả Tôi Cân kỳ, tại Vương Đô không tính là gì, nhưng ở trấn Thiên Cầm nơi mà Tôi Cốt kỳ được coi là cao thủ đứng đầu này, coi như là một tiểu cao thủ.

Cầm Song hướng về phía bàn ăn nhìn qua, cười nói:
"Săn được thỏ rừng và gà rừng!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận