Cực Phẩm Phi Tiên Dịch Full


"Chậc , đây không phải Điện Chủ đại nhân sao? Ngài làm gì ở chỗ này vậy?" Khoé miệng Tông Vô Cực hiện ra vẻ tươi cười.
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Giản Mặc nhàn nhạt hỏi.
"Vào trong phòng trọng lực tu luyện một chút." Tông Vô Cực vừa đi tới vừa nói , đồng thời đưa đầu lên cửa sổ nhìn vào bên trong.
"Ha ha...!Là tên tiểu tử ngốc này ở bên trong à! Điện chủ à , không phải ta nói với ngươi , không cần để ý tới hắn nữa , đây quả thực là lãng phí tài nguyên.

Bảo hắn ra đi , ta phải đi vào tu luyện rồi."
Tông Vô Cực vừa nói vừa muốn đi mở cửa phòng , sắc mặt Giản Mặc tối sầm , giơ tay giữ chặt cửa phòng , lãnh đạm nói:
"Sử dụng trọng lực thất là cần điểm tích lũy , hơn nữa một khi có người ở bên trong tu luyện , những người khác đi vào sẽ khiến điểm tích lũy của hắn tiêu hao hết , trước khi hắn chủ động đi ra, ngươi không được phép quấy rầy.

Tông Vô Cực , ngươi có biết quy củ của Võ Tông Điện không?"
"Đương nhiên ta biết!" Đôi môi mỏng của Tông Vô Cực nở nụ cười nói: "Ta có điểm tích lũy của ta , nhưng tên tiểu tử ngốc kia thì có sao?"
"Hắn không có , nhưng ta có."
Sắc mặt Tông Vô Cực liền trì trệ , hai con ngươi hiện ra một tia giận dữ.

Chẳng qua trong đôi mắt hắn lóe lên sự xấu hổ giận dữ , liền hóa thành ý cười.

"Điện chủ à , Thiên Tứ tiến bộ chậm chạp là vì nguyên nhân của ngươi đó."
Giản Mặc thần sắc sửng sốt , tiếp đó trên mặt hiện ra tức giận: "Tông Vô Cực , ngươi nói rõ ràng cho ta."
Tông Vô Cực vung tay lên nói: "Điện chủ , đừng vội.

Cái gọi là Nghiêm sư xuất cao đồ , ngươi đối với Thiên Tứ còn chưa đủ nghiêm ngặt , không đủ lòng dạ ác độc đâu!"
Vừa dứt lời , liền thấy Tông Vô Cực duỗi ngón tay chỉ vào linh văn trên tường mấy điểm.
Chứng kiến động tác của Tông Vô Cực , trong mắt Giản Mặc hiện lên sự lo lắng xen lẫn phẫn nộ , bởi vì Tông Vô Cực đã đem trọng lực trong phòng tăng lên tới gấp ba.

Trọng lực gấp ba đối với một võ giả chỉ có tu vi Tôi Tủy kỳ căn bản khó có thể chịu đựng , làm cho cơ nhục cùng cục u thịt của võ giả đều bị nghiền nát vụn ra.
"Ngươi.

.

." Giản Mặc bất chấp phẫn nộ trong lòng , vươn tay điểm về phía Linh Văn , muốn kết thúc trọng lực .
"Điện chủ , ngài xem , không phải tiểu tử ngốc kia không có chuyện gì sao?"
Nghe hắn nói vậy, Giản Mặc ngừng lại , đưa mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía bên trong phòng trọng lực.
Bên trong trọng lực.
Thiên Tứ phải chịu áp lực cực lớn , loại trọng lực này khác với thời điểm bình thường , nó là đè ép toàn phương tám hướng , thậm chí nội tạng đều bị đè ép.
Trọng lực gấp hai lần , đối với Thiên Tứ mà nói đã đến cực hạn , thường ngày Giản Mặc đều là để cho hắn tu luyện gấp đôi trọng lực , lần này vừa tới, Giản Mặc đã trực tiếp mở ra gấp hai lần trọng lực cho hắn , hắn biết điện chủ đang tức giận , cho nên tuy thân thể chịu áp lực trọng lực thật lớn , thậm chí hô hấp đều cảm giác khó khăn , mồ hôi từng giọt rơi xuống , cũng không dám lên tiếng cầu xin tha thứ , ở nơi đó vất vả chống cự , đồng thời hắn cũng biết điện chủ đang ở bên ngoài quan sát, vì để điện chủ tâm tình tốt một chút , hắn còn cố chịu đựng hai phần mười trọng lực đè ép , ra sức tu luyện Triển Long Kình , để điện chủ nhìn thấy hắn đang dùng công tu luyện.
Nhưng mà...
Trong giây lát , hắn cảm giác được trọng lực đột ngột tăng lên đè ép hắn , trong nháy mắt cả người ướt đẫm mồ hôi , giống như vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước vậy.
Sắc mặt trở nên tái nhợt , toàn bộ thân thể bắt đầu hơi co rút nhẹ , nhưng hắn vẫn như trước , cực kỳ thong thả thi triển long kình.

Lúc này trong lòng của hắn chỉ có xấu hổ và tự trách , hắn cảm thấy mình đã cô phụ kỳ vọng của điện chủ , hắn không thể để điện chủ thất vọng , hắn không biết đây là trọng lực gia tăng do Tông Vô Cực , lương thiện mà chất phác cho rằng đây là điện chủ đang khảo nghiệm hắn.

Cho nên hắn cắn chặt hàm răng đau khổ mà kiên trì.
Cánh tay bên ngoài của Giản Mặc cứ như vậy cứng ngắc dừng lại trong không trung , ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Tứ , trong lòng một âm thanh đang vang lên.

"Thiên Tứ kiên trì được! Hắn lại chịu được trọng lực gấp ba, chẳng lẽ thật sự là do ta đối với hắn không đủ nghiêm khắc , không đủ tâm ác? Trước kia gấp đôi trọng lực đối với hắn không tạo được hiệu quả phụ trợ? Chỉ có gấp ba trọng lực mới có hiệu quả đối với hắn?"
Tông Vô Cực cũng rúc đầu vào cửa sổ , trên mặt hiện ra một tia tức giận và hồng nhuận , trong mắt lóe lên lệ mang , hiển nhiên đã cực kỳ tức giận.
"Tên ngốc này còn chịu đựng được sao! Tiểu tử ngốc lãng phí vô số tài nguyên còn chưa chết sao? rác rưởi như vậy không nên vào Võ Tông Điện , nếu như không phải cùng tiểu tử ngốc này chia sẻ tài nguyên tu luyện nơi đây , nếu như đem tài nguyên trên người hắn cho ta , một năm qua ta đã sớm đột phá đến võ sư rồi.
Ngươi một tên rác rưởi , dựa vào cái gì lại có nhiều tài nguyên như vậy? Chỉ bằng ngươi là được Giản Mặc nhặt về sao?
Chết đi!
Ngươi còn chưa chết?
Nhanh chóng chết đi!"
"Phù phù..."
Thiên Tứ trong phòng trọng lực ngã xuống đất , mắt Tông Vô Cực sáng ngời , Giản Mặc thần sắc biến đổi , mạnh mẽ đẩy cửa ra , thân thể lao vào nắm lấy Thiên Tứ ngã trên mặt đất , thân hình bay vút ra.
Nhanh chóng kiểm tra qua một bên , thở ra một hơi , Thiên Tứ chỉ ngất đi , cơ bắp , kinh mạch , ngũ tạng trong cơ thể tuy bị tổn thương nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.

Chỉ là tư chất Thiên Tứ quá kém đi , dù khôi phục thì trên võ đạo cũng khó tăng tiến.
Hai tay ôm lấy Thiên Tứ , trừng mắt nhìn Tông Vô Cực một cái , thân hình lập tức bay vút ra ngoài.

Nhìn bóng lưng giản dị , Tông Vô Cực nhún nhún vai , trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Trong phòng của Giản Mặc.
"Ầm!"
Cửa phòng bị một cước đá văng , Giản Mặc ôm Thiên Tứ như gió đi vào , đặt Thiên Tứ trên giường , nhanh chóng lấy ra một viên đan dược , một tay gõ lên miệng hắn , một tay đem đan dược nhét vào , sau đó vỗ nhẹ vào ngực của hắn , viên đan dược đó liền theo yết hầu mà rơi xuống.
Sau đó bà đỡ Thiên Tứ từ trên giường ngồi dậy , Giản Mặc đặt hai tay sau lưng hắn , một cỗ chân khí tinh khiết nhu hòa đưa vào trong cơ thể , chữa trị thương thế Thiên Tứ.
Sau nửa canh giờ.

Thần sắc của Giản Mặc trở nên ảm đạm , nhẹ nhàng đỡ Thiên Tứ nằm xuống giường , nàng ngồi ở bên giường , yên lặng nhìn Thiên Tứ hai mắt nhắm chặt.
Thân thể Thiên Tứ căn bản không gánh được trọng lực gấp ba lần , thương thế của hắn quá nặng rồi.

Dù bà là Võ Vương cũng chỉ có thể chữa khỏi tám phần , trong cơ thể Thiên Tứ đã để lại ám bệnh , đừng nói là sau này tu vi tăng tiến , ngay cả tuổi thọ đều sẽ rút ngắn , sống không quá bốn mươi tuổi.
"Aiz..."
Giản Mặc khẽ thở dài , lắc nhẹ đầu.

Vào thời khắc này , tình cảm mười lăm năm đối với Thiên Tứ trong lòng bà dần nguội lạnh , vẻ mặt bà dần bình tĩnh lại.
"Điện chủ..."
Chẳng biết từ lúc nào Thiên Tứ đã mở mắt , đang xấu hổ nhìn Giản Mặc , trong mắt Giản Mặc hiện lên một tia do dự , cuối cùng lại trở nên bình tĩnh nói:
"Thiên Tứ , ngươi về nghỉ ngơi ba ngày , sau đó đến tiệm đan dược của Võ Tông Điện làm tiểu quản sự đi.

Ta sẽ thông báo cho Lê Sơn biết , ba ngày sau ngươi trực tiếp đi tìm hắn."
"Rõ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận