Cực Phẩm Phi Tiên Dịch Full


Cầm Song dồn toàn lực tập trung sự chú ý, thứ kia dần dần rõ ràng.

Cầm Song lập tức ngây dại, đó là một quầng sáng, tỉ mỉ xem xét, quầng sáng kia là từng đồ án huyền ảo tạo thành.
Kiếp trước Lưu Mỹ Nhược là một nữ Võ Thần, lực lượng tinh thần vô cùng mạnh mẽ, nàng đem tinh thần lực của mình tập trung, hướng về quầng sáng kia.
Tinh thần lực tiến vào bên trong quầng sáng, thì ra đó là một tấm bia đá, chứa vô số linh văn đang chuyển động, phảng phất như tiến vào một thế giới linh văn.
Linh văn.
Đây là một kỹ năng đặc thù của Võ Giả đại lục, người nắm giữ linh văn được gọi là Linh Văn Sư.

Linh Văn Sư chia làm Linh Văn học đồ, Linh Văn sư, Linh Văn đại sư và Linh Văn Tông Sư, mỗi đẳng cấp lại chia ra làm mười phẩm cấp.
Tác dụng chủ yếu của Linh Văn sư chính là giúp chú linh binh khí.

Không được chú linh thì binh khí chỉ là phàm khí, mà binh khí được chú linh gọi là linh khí, đương nhiên còn có rất nhiều công dụng khác.
Linh khí và phàm khí khác nhau ở chỗ linh khí có thể tạo ra tác dụng tăng cường cho chân khí của võ giả.

Linh khí có đẳng cấp càng cao thì mức tăng cường càng lớn.

Linh khí của một tông sư chú linh có thể khiến một võ giả phóng ra chân khí tăng lên gấp mười lần.

Ví như một võ giả cầm linh khí trong tay có thể mưu sát một võ giả sử dụng phàm khí cùng cảnh giới.

Như vậy đủ thấy được tầm quan trọng của một món linh khí với võ giả.
Cho nên ở đại lục võ giả, chú linh sư là một nghề cao quý, là một nghề được tôn trọng, là một nhóm đặc thù, địa vị của họ không hề thấp hơn võ giả.

Tinh thần lực của Cầm Song tiếp tục hướng vào tìm kiếm sâu trong chùm sáng, đột nhiên trong giây lát đầu nàng đau ong ong, cảm giác mê muội, tinh thần lực bị ép lui ra.
Cầm Song biết rõ đây là do cảnh giới tinh thần lực của chính mình không có đủ lớn.

Điều này thực sự khiến nàng ngạc nhiên.

Phải biết rằng thân thể nàng hiện tại tuy không tốt, nhưng tinh thần lực lại là cảnh giới Võ Thần hàng thật giá thật.

Vậy mà vẫn bị bắn ngược ra ngoài, cái này chỉ có thể là do đồ vật bên trong chứa đựng sức mạnh quá huyền ảo.
"Hình như có chút giống bia Công Đức thì phải!"
Cầm Song trong lòng chấn động, hôm nay căn bản không thể hiểu rõ tấm bia đá kia, tuy nhiên Cầm Song cũng không có nhụt chí, dù sao nó vẫn nằm trong đầu mình, một ngày nào đó sẽ có thể phá được nó.

Không nghĩ tới chuyện linh văn nữa, Cầm Song cất nhật ký vào lại trong túi màu đen, tiếp tục lấy quyển sách da dê trong túi ra, thấy trên đó viết bốn chữ:
"Hỏa Phượng Bảo Điển!"
Tinh thần của Cầm Song chấn động, tinh thần lập tức tập trung lại, ở kiếp trước nàng từng chiếm được một quyển bí tịch của Đan Phượng Triều Dương trong một di tích quý hiếm, chỉ có điều bí tịch Đan Phượng Triều Dương này phải lấy Hỏa Phượng Bảo Điển làm cơ sở mới có thể tu luyện.

Mà Hỏa Phượng Bảo Điển nàng vẫn chưa tìm được, hôm nay mới biết được là công pháp trấn tộc của Hỏa gia ở đế quốc Đại Tần.
Bình ổn tâm tình, mở trang đầu tiên.

Cầm Song bắt đầu nghiêm túc đọc hết Hỏa Phượng Bảo Điển, sau đó lại đọc thuộc lòng một lần, xác định mình đã hoàn toàn nhớ kỹ, nàng vội vàng đem nhật ký, Hỏa Phượng Bảo Điển trong tay đi tới sân sau, đào một cái hố, rồi đem chúng đặt vào trong hố đốt đi, đến khi chúng cháy thành tro nàng mới đem bùn đất lấp lại, đứng lên thật lâu thở phào một hơi.
Vừa trở về phòng, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Cửa mở, Cầm Anh bước vào, nhìn Cầm Song ôn hòa cười nói:

"Song nhi, Thiên Cầm trấn chỉ là một địa phương nhỏ, nơi này chỉ có một tú tài, hắn mở một trường tư thục.

Hắn không chịu tới trong phủ đảm nhiệm giáo tập, chỉ đáp ứng để cho công chúa đi thọc đường học tập, đây là hòm sách ta vừa đi ra ngoài mua cho người, bên trong có giấy và bút mực, người xem xem."
Cầm Song yên lặng nhận lấy rương sách, vừa định mở ra liền nghe thấy cửa lớn bị "rầm" tiếng lớn mở tung ra, Cầm Vân Hà hoang mang xông vào:
"Công chúa, gia chủ Vương gia đến thăm!"
Cầm Anh sắc mặt trầm xuống nói: "Hoảng hốt cái gì!"
"Hắn...!Quá hung hăng !" Cầm Vân Hà yếu ớt nói.
"Song nhi, ta đi xem một chút!"
" Chúng ta cùng đi!" Cầm Song nói.
Cầm Anh khó xử nhìn Cầm Song, Cầm Song thản nhiên nói tiếp: "Đi thôi, ta ngược lại muốn nhìn xem gia chủ Vương gia này rốt cuộc là loại người gì, dọa Vân Hà thành như vậy."
Dứt lời, Cầm Song cất bước đi ra ngoài.

Cầm Anh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đi theo phía sau.

Cầm Vân Hà ở phía sau nắm chặt tay, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên kiên định, đi theo sau Cầm Song.
Tới phòng khách, đã thấy một người trung niên đang ngồi nghênh ngang trên ghế, dù nhìn thấy Cầm Song đi vào, hắn ngay cả đứng cũng không đứng lên, lạnh nhạt nói:
"Vị này chính là Thất công chúa điện hạ?"
Cầm Song căn bản cũng không nhìn qua hắn, hiên ngang đi tới chủ vị ngồi xuống, lúc này mới đem ánh mắt nhìn tới trên người Vương gia gia chủ, nhàn nhạt nói:
"Nhìn thấy bản công chúa, lại còn dám ngồi ở chỗ đó, ngươi thật to gan!"
Gia chủ Vương gia vẫn ngồi trên ghế, duỗi một ngón tay ra nói:
"Thất công chúa, ta nghĩ ta cần phải nhắc nhở ngươi.


Thứ nhất, ở đây trời cao hoàng đế xa, nữ vương còn chưa chắc có thể quản đến nơi đây, chứ đừng nói một công chúa như ngươi!
Thứ hai, ta đã tra xét rõ ràng về ngươi, ngươi chẳng qua là một công chúa bị Nữ vương đày đi, đừng nói chuyện nơi đây truyền không đến Vương Đô, dù là truyền tới tai Nữ vương, Nữ vương cũng sẽ không quan tâm đến ngươi, ta nói không sai chứ?
"Thứ ba, các ngươi thiếu tiền của ta, ta tới đòi nơj là thiên kinh địa nghĩa."
"Đòi nợ?" Ánh mắt của Cầm Song không khỏi nhìn về phía bà vú bên cạnh.

Cầm Anh lúng túng nhìn thoáng qua Cầm Song, sau đó nhìn về phía Vương Thiên Ninh nói:
"Vương gia chủ, vẫn còn một tháng nữa là đến ngày trả nợ này."
"Ta biết!" Vương Thiên Ninh nhàn nhạt nói: "Lần này ta đến chính là muốn nhắc nhở các ngươi, nếu như một tháng sau không trả lại năm trăm lượng bạc, phủ đệ này chính là của ta."
Cầm Anh sững sờ, sau đó tức giận nói: "Ta chỉ mượn ngươi một trăm lượng bạc..."
Vương Thiên Ninh trợn mắt nói: "Chẳng lẽ không có lợi tức?"
Cầm Anh vội vàng la lên: "Làm gì có lợi tức cao đến như vậy, hơn nữa lúc trước vay mượn ngươi không hề nói đến lợi tức..."
Vương Thiên Ninh lại một lần nữa ngắt lời Cầm Anh nói: "Không viết thì không có sao? Cao thì sao? Có giỏi thì ngươi đừng có mượn? Một tháng sau ta đến thu toà phủ đệ này, hoặc là ngươi trả năm trăm lượng bạc, nghe rõ chưa? Đồ nghèo kiết xác?"
Vương Thiên Ninh đứng lên, khinh thường nhìn Cầm Song một chút, xoay người lại lắc lắc ba cái rồi rời đi.
Khuôn mặt Cầm Song tức giận đến đỏ bừng, hai tay nắm tay cất bước muốn đuổi theo Vương Thiên Ninh hành hung, lại bị Cầm Anh ở một bên bắt lấy cánh tay.

Cầm Song quay đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Cầm Anh, Cầm Anh bị ánh mắt của Cầm Song nhìn đến mức đau nhói, gương mặt chậm rãi trở nên đỏ bừng, môi run rẩy hai lần, miễn cưỡng cười nói:
"Song nhi, Vương Thiên Ninh kia là Luyện Cốt kỳ, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, người không nên ngốc nghếch..."
Cầm Song hít một hơi thật sâu, im lặng không nói, từng bước từ trên ghế bước ra ngoài cửa, sau lưng truyền đến thanh âm run rẩy của Cầm Anh:
"Song nhi, người ở nhà tự kiếm chút đồ ăn.

Nhũ mẫu...!đi tìm việc, người không cần lo lắng chuyện này, ngày mai ta dẫn người đi học đường."
Thân hình của Cầm Song thoáng khựng lại nhưng vẫn không lên tiếng, bước nhanh rời đi.

Trở lại gian phòng của mình, Cầm Song ngơ ngác ngồi trên giường.


Hai tay ôm gối.
Cuộc sống này không có cách nào qua sao!
Cầm Song nhẹ giọng than thở, thực lực thấp, trong nhà nghèo, còn nợ vay nặng lãi, mắt thấy ngay cả nơi ở cũng không có.

Chẳng lẽ phải ra đường ngủ? Bản thân đường đường một công chúa, lại phải chịu uỷ khuất này ! Thiên Cầm trấn này đều là đất phong của mình, đáng ra đều phải giao thuế cho mình.

Bọn họ không chịu giao thuế thì cũng thôi đi, giờ còn muốn dùng 100 lượng bạc cướp đi tòa phủ đệ này của mình.
Với quy mô tòa phủ đệ này, một trăm lượng bạc? Ngươi có thể mua được một vạn lượng bạc không?
Thực sự là nô lớn hiếp chúa! Khi mình thất thế, người nào đều có thể đi lên giẫm mình một cước.
Không được!
Ta không thể chịu đựng như vậy!
Nhưng mà, chỉ bằng cơ thể trước hiện tại của mình! Dinh dưỡng cỡ này! Tình hình tiền bạc này!
Nhớ lại trong túi kia còn có một ít bạc, Cầm Song lại lấy cái túi kia ra kiểm tra một hồi, bất quá năm mươi lượng, căn bản không đủ trả nợ.

Lại nói, dựa vào cái gì mà đối phương đòi năm trăm lượng? Lúc trước vú nuôi bất quá chỉ mượn một trăm lượng thôi mà!
Cầm Song ôm hai đầu gối ngồi đắm chìm vào trầm tư.

Mượn một trăm lượng, nay bức nợ năm trăm lượng, điều quan trọng rốt cuộc vẫn là bởi vì thực lực của mình không bằng hắn.

Trong cái thế giới võ đạo vi tôn này, thực lực là con đường duy nhất đạt được công bằng.
Thực lực!
Thực lực ơi là thực lực!
Làm sao ta có thể nhanh chóng tăng thực lực lên chứ?
Đúng rồi! Hôm nay ta đã có Hỏa Phượng Bảo Điển! Tinh thần Cầm Song phấn chấn hẳn lên khi khi nghĩ tới Hỏa Phượng Bảo Điển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận