Cực Phẩm Tài Tuấn

Nghe tiếng gọi này Đường Kính hơi bất ngờ, vội đứng dậy, đi nhanh ra ngoài nghênh đón.

Đi ra ngoài liền thấy một thanh niên mặc áo gấm hoa lệ, vừa đi vừa gọi lớn tên của y.

- Giả huynh, hôm nay có ngọn gió nào lại thổi được huynh tới đây thế này?

Đường Kính Chi tùy ý chắp tay với Giả Lâm, vì quan hệ hai người rất tốt, Giả Lâm thông thuộc nơi này, có thể thoải mái vào Đường phủ mà không cần hạ nhân dẫn đường truyền báo.

Giả Lâm đi tới gần chẳng hề khách khí đấm cho Đường Kính Chi một cái:

- Không có gió thì không được tới chỗ đệ chơi à?

- Được, được chứ, mỗi điều là tiểu đệ sợ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của các tỷ muội trong Lưu Yên Các, thế thì tội đệ to rồi.

Đường Kính Chi cười hô hố:

- Xéo đi!

Giả Lâm đẩy vai y một cái:

- Mới có mấy ngày không gặp mà đã mồm mép thế rồi, sao, có bận gì không, ca ca đưa đệ đi uống rượu.

Không đợi Đường Kính Chi từ chối, hắn lại nói:

- Nói cho đệ biết, Đỗ Phiêu Phiêu đang ở trong khuê phòng đợi đệ đấy, đệ đừng có cô phụ tình ý sâu nặng của cô nương người ta.

Thấy Giả Lâm định tóm tay mình kéo đi, Đường Kính Chi vội nhảy sang bên né tránh, cái tên này gì cũng tốt, chỉ có điều quá mê luyến cơ thể nữ nhân, tục ngữ nói rất hay " Rượu là độc dược xuyên thủng ruột, sắc là cương đao nạo thấu xương", dù có là mãnh hổ đi chăng nữa suốt ngày vùi thân chốn ôn nhu có thể nung chảy sắt thép đó thì cũng thành mèo bệnh sớm thôi.

Đường Kính Chi tới đây đã có một thê tứ thiếp, lại còn một bình thê chưa quá môn, đối với khoản sắc, y đã thỏa mãn rồi:

- Đừng, Giả huynh, hiện giờ đệ không có thời gian, trong phòng đệ đang có khách quý.

Giả Lâm thấy ở cửa phòng còn có hộ vệ đeo đao đang nhìn lom lom, biết Đường Kính Chi không nói dối, oán trách:

- Trong phòng có khách mà đệ còn lấy cô nương ở Lưu Yên Các ra để khiêu khích ta.

Chịu không thấu ánh mắt u oán hơn cả oán phụ trong khuê phòng của Giả Lâm, Đường Kính Chi kéo vội hắn vào phòng, Trịnh Kiếm Thu thấy hai người bọn họ thân thiết như thế, nể mặt đứng dậy đi tới nghênh đón.

- Giả huynh, nào nào, để đệ giới thiệu cho huynh một vị quý nhân.

Đường Kính Chi giới thiệu:

- Đây là Kiếm Thu huynh, trưởng công tử của Lưu Châu Tuyên Uy tướng quân đại nhân.

Giả Lâm vội khom lưng thi lễ, hắn không ngờ trong Đường phủ có một đại nhân vật tới làm khách:

- Tại hạ Giả Lâm, ra mắt Trịnh công tử.

- Giả công tử nếu đã là bằng hữu của Kính Chi hiền đệ thì cũng là bằng hữu của Trịnh mỗ, không cần phải khách khí như thế, mời ngồi!

Trịnh Kiếm Thu thấy Giả Lâm mặc trường bào gấm sang trọng, búi tóc ở đỉnh đầu còn khảm một viên minh châu to như mắt mèo, biết người này cũng sinh ra trong nhà phú quý, nếu kết giao được thì cũng là chuyện tốt.

Thực sự nếu là trước kia Trịnh Kiếm Thu không dám có tâm tư này, vì phạm là quan lớn quân chính bên ngoài hết sức kiêng kỵ chuyện kết giao quá nhiều phú hào địa phương, vì như thế sẽ khiến hoàng gia sinh lòng nghi kỵ.

Cứ nghĩ đi, trong tay có quân đội, lại còn quen biết nhiều phú hào như thế, hoàng thượng không hoài nghi ngươi có lòng dấy binh tạo phản sao, chỉ cần trong triều có kẻ nào đó dèm pha một hai câu thì nhẹ nhàng nhất cũng được về quê dưỡng già.

Có điều hiện giờ thì khác rồi, một là hoàng thượng sắp cưỡi hạc về trời, hai là triều đình bất ổn, chẳng ai chú ý tới Trịnh gia. Hai là triều đình không còn tiền phát quân lương, Trịnh gia nuôi không nổi mười mấy vạn quân sĩ, vấn đề này phải xử lý tốt, nếu không gây ra binh biến thì Trịnh gia cũng xong.

Quân sĩ cũng phải nuôi gia đình chứ, mà giá cả hiện giờ tăng chóng mặt, Trịnh gia mà không nhanh chóng bù đắp được số bạc triều đình nợ, quân đội chắc chắn là có biến, nên Trịnh Kiếm Thu mới phải vội vàng tới gặp Đường Kính Chi như thế.

- Đúng, mọi người là bằng hữu cả, Giả huynh ngồi đi.

Đường Kính Chi vốn lo Trịnh Kiếm Thu lên mặt không thèm quan hệ với Giả Lâm, nghe vậy vỗ tay cười nói hùa vào:

Giả Lâm cũng không nghĩ Trịnh Kiếm Thu lại dễ gần như thế, khom lưng thi lễ:

- Được kết giao với Trịnh công tử là phúc của tại hạ.

Ba người ngồi xuống, chén qua chén lại, khá là vui vẻ hòa hợp.

Trịnh Kiếm Thu còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở lại Lạc Thành lâu được, liền dẫn dắt chủ đề về quay về chính sự, cũng không kỵ húy Giả Lâm, thậm chí còn mong có thể vay thêm ít bạc ở Giả Lâm, vì quân lương cho binh sĩ, hắn chẳng cố kỵ gì nữa:

- Đường hiền đệ, vi huynh không giấu gì đệ, huynh tới đây là muốn hỏi vay ngân lượng của Đường gia, tháy triều đình trả quân lương thiếu binh sĩ, đợi sau này triều đình gửi quân lương xuống ta sẽ trả lại cho đệ.

Trịnh gia sở dĩ cấp bách như thế là vì không sao ước đoán được triều đình còn mất bao lâu mới ổn định được, thiên tử giá băng, tân đế đăng cơ chính vào lúc thiên hạ rối ren thế này, có quá nhiều biến cố, thậm chí không khéo cả vương triều suy bại cũng có khả năng, Trịnh Kiếm Thu tất nhiên biết nhiều nội tình hơn Đường gia.

Cho nên Trịnh gia hiện giờ phải tận lực gom góp thật nhiều tiền lương, để chuẩn bị cho quân đội chi tiêu sau này.

Thần sắc Đường Kính Chi cũng trở nên nghiêm túc, thăm dò:

- Vậy Trịnh huynh định vay bao nhiêu?

- Một vạn lượng.

Trịnh Kiếm Thu cắn răng nói ra con số phụ thân hắn muốn:

Đường Kính Chi không lập tức nhận lời mà nhíu mày trầm tư, Trịnh phủ rõ ràng không hiểu Đường gia bằng đám Điền Cơ Vương Mông nên chỉ đưa ra con số này, đây là số tiền trong phạm vi có thể chấp nhận được, nhưng một vạn dù sao không phải là con số nhỏ.

Giả Lâm thấy Trịnh Kiếm Thu tới vay tiền Đường gia thì cực kỳ bất ngờ, quay sang nhìn Đường Kính Chi thấy y đang nháy mắt với mình.

Giả Lâm dù ba ngày thì tới hai ngày ở trong phòng các cô nương của Lưu Yên Các, không thích lo chuyện làm ăn trong phủ, nhưng không có nghĩa hắn là tên ngốc, thoáng một cái là hiểu ra được phần nào tình cảnh của Trịnh gia, nên trầm ngâm cân nhắc rồi nói:

- Trịnh công tử, phương bắc gặp nạn lớn khiến nguyên khí triều đình bị tổn thương, chính là lúc những người nhờ ân điển của triều đình có được cuộc sống bình an phải ra tay tương trợ. Quân đội liên quan tới an nguy xã tắc, càng ngàn vạn lần không thể có chuyện, tại hạ cũng nguyện góp một vạn lượng, giảm bớt áp lực cho Trịnh phủ, không biết Trịnh công tử chịu tiếp nhận không?

- Giả công tử nghĩa cả, vậy Trịnh tử thay mặt cho triều đình cho mười mấy vạn tướng sĩ tạ ơn.

Trịnh Kiếm Thu mừng quá nổi, vội đứng lên định thi lễ cảm tạ, Giả Lâm liền đưa tay đỡ lấy không cho hắn vái tạ, rối rít nói:

- Không nên như thế, không nên như thế.

Đường Kính Chi cười thầm, đang lúc thiên hạ loạn lạc thế này, bỏ ra một vạn lượng mua lấy chỗ dựa như Trịnh gia, đáng!

- Giả huynh còn chủ động lên tiếng trượng nghĩa rồi, tiểu đệ có lý gì không gật đầu, Trịnh đại ca đợi nhé, đệ đi lấy ngây phiếu.

Giả Lâm nghe vậy cũng đứng dậy nói:

- Trịnh công tử hẳn đang sự vụ bộn bề, tại hạ cũng về lấy ngân lượng ngay.

- Đợi đã.

Trịnh Kiếm Thu không để ý tới Đường Kính Chi đã bước ra ngoài, đi tới giữ lấy Giả Lâm:

- Trịnh mỗ đúng là bận rộn thật, nhưng có bận tới đâu cũng phải bỏ thời gian tới nhà Giả công tử làm khách mới được, công tử đợi một chút, chúng ta ngồi xuống uống vài chén. Một bằng hữu hào sảng như Giả công tử, Trịnh mỗ sao bỏ qua cơ hội kết giao được.

- Được, uống!

Giả Lâm không phải người giỏi che dấu tình cảm như Đường Kính Chi, trong lòng như điên, lộ hết ra ngoài mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui