Cực Phẩm Tài Tuấn

Hắn vừa dứt lời, Vương Hổ và Tôn Nhị cũng biến sắc mặt, Vương Hổ nheo mắt, đưa tay ra ngăn cản Dương Binh nói thêm, trước giờ hắn luôn cầm đầu ba tên, nên Dương Binh nén lại lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng.

- Chu huynh, không thể nói như thế được, chuyện không hoàn thành, bọn huynh đệ cũng có trách nhiệm, nhưng khi đó huynh cũng có mặt hẳn hiểu chuyện gì xảy ra, trách nhiệm này không thể tính hết lên người bọn đệ được.

- Hừm, cho dù không may gặp phải người trong giang hồ thì sao nào? Các ngươi không làm được việc, ta không trả tiền, đó là chuyện đương nhiên.

Chu Bảo vốn chẳng phải kẻ nghĩa khí gì, hiện bị lời của Dương Binh chọc giận, quay đầu đi lạnh lùng nói:

Vương Hồ nhướng mày, cười nguy hiểm:

- Chu huynh, thực sự định tuyệt tình thế sao?

- Đừng thừa lời, phí chữa trị không thu của các ngươi là phúc rồi, ta sẽ tìm người khiêng các ngươi về.

Trước kia Chu Bảo sở dĩ coi ba tên này là bằng hữu, ngoại trừ kết bạn chơi bời hợp ý, nếu bị người ta bắt nạt còn có đàn em giúp đỡ, hiện ba tên này đã thành phế nhân, hắn chẳng thèm nể nang gì nữa.

Tôn Nhị thấy Chu Bảo đã trở mặt không nhận thân nữa, nhìn Vương Hổ một cái trao đổi, cười hăng hắc:

- Chu huynh đã tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế thì cũng đừng trách ba chúng tôi không từ thủ đoạn.

- Các ngươi định làm cái gì?

Chu Bảo giật mình, lòng có dự cảm không lành.

- Làm gì nữa, tất nhiên là đem chuyện ngươi bảo bọn ta làm kể cho người muốn nghe biết rồi.

Vương Hổ cười gằn:

- Các, các ngươi không giữ danh dự!

Chu Bảo mặt đại biến, nếu ba tên này đi tìm Tri Đông khai ra hắn là chủ mưu, bị tống vào đại lao thì ... Chỗ đó không phải nơi cho hạng công tử ca da non thịt mềm như hắn.

Hắn từng nghe nói phạm nhân trong đó cực kỳ hung ác, chưa nói chuyện đánh đập ngược đãi người mới mà một số kẻ bị giam dữ lâu sinh ra sở thích biến thái, cực thích phạm nhân da dẻ trắng trẻo mịn màng như nữ nhân, nghĩ thôi Chu Bảo sởn gai ốc rồi.

Thấy Chu Bảo sợ hãi ra mặt, Dương Binh cười hô hố:

- Danh dự? Danh dự thì đáng mấy đồng? Lão tử đi đất đếch sợ hỏng giày, tới khi đó ca ca đây cùng ngươi vào đại lao ngồi mấy năm chơi.

- Ngươi, ngươi ...

Chu Bảo đứng bật dậy, định chỉ cái mặt đều giả của Dương Binh chửi một trận, đột nhiên nghe giọng cha hắn ở đằng sau:

- Mỗi người mười lượng, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.

Đám Vương Hổ quay đầu sang, mặt mày hớn hở gật đầu liên tục, Chu Bảo không phục, nhưng chưa kịp phản đối bị cha hắn trừng mắt lên nhìn, đành im thít.

Hôm nay gây ra họa tày trời đó, mặc dù nguyên nhân do Tri Đông lén giám thị Tế Sinh Đường, nhưng hắn biết, sớm muộn không thoát được trận đòn nhớ đời.

Chu Định nghiêm mặt đi tới phía ba tên Vương Hổ, lạnh lùng nói:

- Bạc có thể cho các ngươi, có điều tương lai nếu có kẻ nào nói ra chuyện này, hừ, đừng trách ta không khách khí.

Ba tên Vương Hổ không sợ Chu Bảo, nhưng với Chu Định làm chưởng quầy nhiều năm thì lòng có úy kị nhất định, vội vàng thề thốt sẽ không nói chuyện này ra, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Hậu viện Đường gia, Tri Đông chạy về không ngờ Đường Kính Chi cũng ở đây, nó vốn chưa hết kinh hoàng, giờ càng không biết ứng phó ra sao.

Tri Đông rời phủ nửa ngày trời, Lâm Úc Hương chỉ lo có chuyện xảy ra, đợi mãi đợi mãi, mặt trời sắp lặn không thấy bóng dáng đâu, lo sốt vó, giờ thấy nó cuống cuồng chạy vào, mặt mày tái me tái mét, mắt hoảng loạn, cứ như gặp phải chuyện đáng sợ, vội đi tới nắm lấy tay nó hỏi:

- Tri Đông, ngươi làm sao thế?

Đường Kính Chi cũng đi tới hỏi:

- Tri Đông, vừa rồi ngươi đi đâu thế, có phải có người ức hiếp ngươi không?

Đi đâu?

Tri Đông và Đường Úc Hương đều giật mình, nếu không bịa ra lý do thỏa đáng thì nguy to.

Nhìn thấy Tri Đông hoảng sợ, Đường Kính Chi đau lòng, cô bé đáng yêu thế này, ai nỡ dọa nọ thành ra như thế?

Nắm bàn tay nhỏ của Tri Đông, cảm nhận rõ ràng người nó đang không ngừng run rẩy, trong lòng Lâm Úc Hương cũng sợ chẳng kém, nàng rất muốn hỏi rõ Tri Đông rời phủ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như thực sự làm thế, Đường Kính Chi cũng sẽ biết hết mọi chuyện, vậy thì rất nghiêm trọng.

Mặc dù nàng có quyền mua cửa hiệu, buôn bán kiếm chút tiền riêng, nhưng kiều kiện tiền đề là không thể dấu diếm tướng công của mình.

Trong lúc hoảng loạn vô tình nhìn thấy cái giỏ trúc, tức thì nhanh trí nghĩ ra cách ứng phó, trước tiên nói vài câu trấn an Tri Đông để nó đừng quá khẩn trương, sau đó kéo vải ra, cuối cùng thở phào, đáp:

- Nhị gia, chuyện là như thế này, trong tay thiếp thân thiếu bình đựng thuốc, cho nên bảo Tri Đông rời phủ mua một ít.

- À, ra thế.

Đường Kính Chi nhìn những cái bình sứ trong giỏ liền vỡ lẽ, nha hoàn trong phủ không thể tùy tiện ra ngoài, dù chủ tử muốn cái gì, phải giao cho hạn nhân phụ trách mua bán vật phẩm đi mua, cho nên y tưởng Tri Đông sợ như thế là vì ra ngoài bị mình bắt gặp, lo bị phạt.

Mấy ngày trước Tri Thu bị đánh thê thảm, tới y là nam nhân còn không nỡ nhìn, Tri Đông chắc sợ bị ăn đòn như bạn, trẻ con mà, sợ đánh đòn là lẽ thường tình.

- Không sao, đừng sợ, chỉ rời phủ mua chút đồ thôi mà, có gì to tát đâu, có điều ngươi nhớ, ngàn vạn lần đừng để lão thái quân biết đấy.

Nghe Đường Kính Chi an ủi, Tri Đông dù vẫn run, nhưng đã phục hồi tinh thần, biết cách ứng phó ra sao, vội nói:

- Vâng, nô tỳ tuân lệnh.

- Nhị gia, người về phòng ngồi một lúc, thiếp thân dặn Tri Đông vài việc rồi tới.

Lâm Úc Hương sợ Đường Kính Chi nhìn ra điều gì, liền kéo Tri Đông quay trở lại tiểu viện luyện thuốc. Đường Kính Chi không nghĩ nhiều, gật đầu đi về phòng.

Vừa đi Lâm Úc Hương còn chột dạ quay đầu nhìn liên hồi, thấy tướng công vớ bở không theo mới thở phảo, vừa khuất bóng là kéo nhanh Tri Đông vào một gian sương phòng, hỏi gấp:

- Ngươi rời phủ gặp phải chuyện gì, vì sao giờ mới về?

Mặc dù kẻ xấu chưa kịp làm gì Tri Đông, nhưng sự kiện này làm nó sơ khiếp vía, giờ nhìn thấy chủ tử luôn coi mình như thân muội muội mới có cảm giác an toàn, nước mắt sợ hãi tràn mi lăn theo gò má, nức nở nói:

- Nhị nãi nãi, hôm nay nô tỳ gặp phải kẻ xấu, thiếu chút nữa bị bắt cóc gì?

- Cái gì?

Đường Úc Hương kinh sợ:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ một chút.

- Dạ.

Tri Đông lấy ống tay áo lau nước mắt, lúc này mới đem câu chuyện kể lại một lượt, vì tâm tình kích động, nó còn thuận miệng kể cả chuyện Chu Bảo dám cả gan đứng ở cửa chặn đường mình, đồng thời trong cách dùng từ ngữ, đều miêu tả kẻ này làm người ta cực kỳ căm ghét thế nào.

Lâm ÚC Hương nghe mà trống ngực đập thình thịch, Tri Đông bị người ta tính kế, thiếu chút nữa không trở về được, may mắn tiểu nha đầu này tốt số gặp được quý nhân tương trợ, nếu không Tri Đông xinh đẹp thế này, lọt vào tay đám nam nhân không sợ vương pháp kia hậu quả khó dự liệu.

Sợ hãi ôm ngực, Lâm Úc Hương thấy Tri Đông vẫn cứ run rẩy, liền ôm nó vào lòng, an ủi:

- Đừng sợ, đừng sợ, mọi thứ quá rồi.

Tri Đông tìm được chỗ dựa, rúc vào lòng Lâm Úc Hương.

Một lúc sau, thấy sắc mặt Tri Đông đã tốt hơn một chút, Lâm Úc Hương mới hỏi:

- Ngươi nói tên Chu Bảo kia là hạng lưu manh vô lại, còn dám buông lời cợt nhả với ngươi?

- Vâng, tên Chu Bảo đó vừa nhìn đã biết không phải thứ tử tế, mặc dù miệng hắn không nói gì thái quá, nhưng đôi mắt háo sắc của hắn cứ nhìn lên người nô tỳ, như con ruối đáng ghét xua không đi.

Tri Đông thấy trong lòng Lâm Úc Hương rất ấm áp, vừa nói còn vừa tìm tư thế thoải mái rúc mình vào sâu hơn, ôm chặt lấy chủ tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui