Cực Phẩm Tài Tuấn

Ba người ngồi quây quanh bàn, Đường Kính Chi hiện giờ rất căng thẳng, trước mặt thân tín tâm phúc không cần tận lực che dấu, tay gắp thức ăn cũng hơi run run, Bàng Lộc nhìn thấy, bèn nói:

- Nhị gia, người đừng lo, theo lão nô thấy, những nạn dân kia nhất định sẽ nghe theo an bài của Đường gia thôi.

- Đúng thế, bọn họ mà không nghe thì đi đâu kiếm cái ăn? Dù quan phủ và các hào môn khác cùng thí cháo thì cũng chẳng nuôi được một vạn người.

Thị Mặc cũng rất căng thẳng, nhưng rõ ràng là hưng phấn nhiều hơn.

- Ừ.

Đường Kính Chi hít sâu một hơi, gắp thức ăn nhanh hơn, dù căng thẳng đến đâu y cũng không trốn tránh đùn việc cho người khác làm.

Ăn sáng xong thì hạ nhân ở nhà bếp cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nghe chủ tử ra lệnh, quất ngựa kéo xe rời khỏi phủ, xe quá nặng, đi trên đường phát ra tiếng lộc cộc rất lớn. Nhìn thấy đội xe cứu tế của Đường gia xuất hiện, nạn dân đợi sẵn trên phố đứng cả dậy, í ới gọi nhau chạy về cổng thành xếp đội, náo nhiệt hơn cả tết.

Xe ngựa của Đường gia đi tới địa điểm phát cháo trong ánh mắt chờ đợi của nạn dân, nhưng không trực tiếp phát cháo như mọi ngày, người nghi hoặc, người châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.

Đường Kính Chi được hộ vệ bảo vệ xung quanh đi sau cùng, đợi cho nạn dân xếp hàng ổn định, y mới vịn vai hộ vệ nhảy lên thùng xe, đứng đối diện với biển người đông nghìn ngịt.

Nạn dân tập trung ở cổng thành nam này phải tới sáu vạn người, đứng trên cao nhìn ra xa cũng không thấy điểm cuối hàng người đâu, bốn xung quanh toàn người là người, trong đám đông có không ít người đang cầm truyền đơn buổi sáng Đường gia phát đang bàn tán với người bên cạnh, còn những người chưa biết tin thì hoang mang nhìn y, không biết y muốn làm gì, phần đông chỉ cầm chặt bát trong tay sốt ruột đợi tới lượt mình được phát thức ăn.

"Tất cả đều là củ cải, cứ coi bọn họ là củ cải là được!" Lẩm nhẩm đọc tâm pháp trong lòng, Đường Kính Chi cố gắng không nhìn vào những ánh mắt mang đủ sắc thái biểu cảm kia, hít liền mấy hơi trấn tĩnh lại, giơ cao hai tay áp xuống, nói lớn:

- Yên lặng, mọi người yên lặng một chút, Đường mỗ có lời muốn nói.

- Nói cái gì mà nói, mau phát cháo đi, chúng tôi đói lắm rồi, không muốn nghe.

Y vừa dứt lời liền có người nói lớn, chẳng biết do nóng tính hay do đã nghe được chuyện Đường gia muốn bọn họ đi khai hoang, nhưng giọng điệu rõ ràng cực kỳ bất thiện.

- Phải rồi, phát thức ăn đi, đói lép bụng còn ai muốn nghe diễn thuyết.

- Mau mau phát thức ăn, không muốn nghe.

Có người dẫn đầu là có kẻ phụ họa, lập tức đám đông nhao nhao cả lên.

Đường Kính Chi không hoảng loạn, điều này đã được lường trước, trên đời không thiếu kẻ vô lý chỉ biết đòi hỏi, nên ngược lại tức giận lại khiến y bình tĩnh hơn, đưa mắt ra hiệu, hộ vệ đứng sau lưng thấy thế để lại mấy người bảo vệ chủ tử, sỗ còn lại phân tán ra những chiếc xe ngựa còn lại.

Ngọc Nhi đứng ngay sau lưng Đường Kính Chi, lúc này tháy bàn tay dấu sau lưng của y nắm chặt, tuy khẩn trương nhưng trấn định, không hề hoảng loạn, mắt ánh lên vẻ khâm phục, dù nàng võ công cao cường không phải đối diện trực tiếp với những người kia còn không giữ được tâm thái thường ngày nữa là.

Những hộ vệ kia chèo lên xe xong, nhìn nhau rồi đồng loạt rút cương đao đánh "cheng" một cái, sau đó quát lớn:

- Chủ tử nhà ta có lới muốn nói, toàn bộ câm miệng, nếu không sau này Đường gia ta sẽ không phát thức ăn nữa.

Lúc này đã tới thời khắc mấu chốt rồi, Đường Kính Chi cũng chẳng sợ nói trắng ra nữa, nếu không thuyết phục được nạn dân, dù trong lòng y có bất nhẫn, cũng tuyệt đối không phát cháo nữa.

Y đã tốn 40 vạn lượng bạc tích trữ lương thực, nếu chuyện thất bại, vậy sau này đành phải theo chiều gió mà bán lương thực thôi, ước đoán tới khi giá lương thực lên tới mức tối cao, đem toàn bộ số lương thực thu gom được bán đi, Đường gia sẽ kiếm được không dưới 100 vạn, ung dung, nhàn nhã.

Nạn dân nghe hộ vệ Đường gia đồng thanh hô, trước tiên bùng nổ tiếng hò hét, tiếp đó quay sang xôn xao bàn tán, Đường Kính Chi không vội, để cho bọn họ dần dần lắng xuống, y nhìn thấy đa phần nạn dân mặt mày lo âu không thôi chỉ nhìn về phía y không nói gì.

Đường Kính Chi cắn răng nhắc bản thân phải cứng rắn, bạc đâu phải là từ trên trời rơi xuống, nếu những người này thực sự không muốn bán sức lao động kiếm cái ăn, chỉ muốn há miệng chờ sung rụng thì có chết đói cũng không đáng thương hại.

Thấy bốn xung quanh yên tĩnh cả rồi Đường Kính Chi mới lại lên tiếng:

- Trời cao không có mắt giáng xuống thiên tai, khiến mọi người tha hương cầu thực, trôi dạt tới đây, Đường gia ta mang lòng từ bi, vốn định tiếp tế cho chư vị tới mùa xuân năm sau, nhưng không ngờ nạn dân lại đông như thế. Đường mỗ thống kê rồi, riêng Lạc thành đã có 10 vạn nạn dân. Tới tận 10 vạn người, cho dù Đường gia ta có chút tiền tài, nhưng không thể cứu tế cho nhiều người đến thế.

Nói tới đây Đường Kính Chi dừng lại cho nạn dân tiếp thu, chuyện này không thể chỉ biết một mực cưỡng ép, phải kiên nhẫn kết hợp cả tình lẫn lý.

- Đường công tử, cầu xin công tử mở lòng từ bi, nếu sau này các vị không thi cháo nữa, chúng tôi chết đói mất.

- Đúng vậy, người của Đường gia đều là bồ tát sống, xin ngài thương xót.

- Đường công tử, con tôi mới ba tháng tuổi, nếu không có cái ăn biết làm sao đây, nhà tôi có mỗi đứa con này nối dõi ...

Bốn xung quanh tức thì vang lên những tiếng khẩn cầu bi thương hỗn loạn, có rất nhiều phụ nữ ôm con bên cạnh khóc rống lên, bọn họ thừa hiểu nếu không còn cái ăn nữa, thế nào họ cũng sẽ bị đem bán không chút thương tiếc, nhất là những người chỉ có con gái càng tuyệt vọng, Đường gia giờ là chỗ bấu víu duy nhất của bọn họ rồi.

Bọn họ sống ở phương Bắc khó khăn, đói kém loạn lạc như cơm bữa, bọn họ chứng kiến quá nhiều thảm cảnh không dám nghĩ tới.

- Mọi người yên lặng chút nào, nghe Đường mỗ nói hết đã.

Cho đám đông kêu khóc sợ hãi một hồi Đường Kính Chi lại nói, lần này nạn dân vừa nghe thấy giọng y là đều không nói gì nữa, một số phụ nữ nước mắt tuôn trào, nhưng tay bịt lấy miệng không để tiếng khóc phát ra ngoài, ánh mắt tập trung cả lên người y.

- Đường gia hiểu chỗ khó của các vị hương thân, nhưng Đường gia cũng có cái khó của mình, nếu như vẫn cứu tế mọi người như những ngày trước, chẳng cần đợi tới tháng ba năm sau, Đường gia cũng phải đập nồi bán sắt mà sống rồi.

- Vậy chẳng lẽ Đường gia định bỏ mặc chúng tôi sống chết sao?

Đường Kính Chi vừa mới dứt lời có ngay một tiếng nam nhân quát hỏi, do người quá đông, căn bản không tìm được ai nói, có điều Đường Kính Chi biết, đây là người do Đường gia gài vào.

Muốn diễn kịch không có người phụ họa là không được, nếu không nạn dân không phối hợp hậu quả khó lường.

Có điều có người ở dưới phối hợp lên tiếng dẫn dắt, Đường Kính Chi có thể dễ dàng dẫn dắt diễn biến đi theo kịch bản định sẵn.

- Đương nhiên là không rồi.

Đường Kính Chi nói rất kiên định, khơi lên hi vọng của nạn dân:

- Đường gia hiện nay mặc dù tiền bạc rất eo hẹp, nhưng nếu vì thế mà bỏ cứu trợ nạn dân thì cũng không đành lòng, vì vậy Đường mỗ vất vả suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được cách lưỡng toàn kỳ mỹ.

- Cách gì thế? Mau nói đi.

- Đường công tử có cách hay mau nói cho mọi người nghe xem nào.

Trong đám đông lại có tiếng phối hợp, tới khi dẫn dắt nạn dân hô theo những âm thanh kia mới lắng xuống.

- Cách của Đường mỗ đơn giản lắm, đó là mời các vị hương thân làm việc cho Đường gia, còn Đường gia thì phụ trách ngày ba bữa cơm cho mọi người, ngoài ra nếu như có người mắc bệnh, Đường gia mời đại phu chữa trị. Tiền thuốc toàn bộ do Đường gia chi trả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui