Cực Phẩm Tài Tuấn

Mặc dù chẳng ưa gì tên hoàn khố vô lại Đường Lễ Chi, nhưng nói gì thì nói cũng là huynh đệ ruột thịt, hiện có người xông vào bắt cóc hắn không phải là chuyện nhỏ, có lẽ vì thân thể này còn mang máu thịt tương thông với Đường Lễ Chi, nên Đường Kính Chi thấy trong lòng cồn cào, cực kỳ khó chịu.

Đường Kính Chi trước kia giận đệ đệ không chịu phấn đấu, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, nhưng đệ đệ thì vẫn là đệ đệ, đánh cũng được, mắng cũng được, dù sao là một loại quan tâm, máu mủ đâu phải dễ dứt bỏ.

Tiếp lấy dây cương, Đường Kính Chi lên ngựa với tốc độ nhanh nhất, y sợ lão thái quân nghe tin không chịu nổi đả kích, chẳng kịp nói gì đã quất roi ngựa lao đi như tia chớp.

Dù Hồ Định nói câu thứ hai rất nhỏ, nhưng làm sao qua được tai Ngọc Nhi, vịn tay vào lan can gỗ bên canh, thi triển khinh công nhảy lên lưng con ngựa đen đuổi gấp theo.

Hai nhóm hộ vệ gộp làm một, hơn hai mươi kỵ sĩ lao đi vút vút, vó ngựa đi tới đâu, cát bụi cuốn lên tới đó, xa xa nhìn lãi cứ như có một trận cuồng phong, vó ngựa nện xuống đất tựa mưa rào, làm mặt đất gần đó rung lên, khiến không ít nạn dân chỉ chỏ bàn tán.

Chỉ ước chừng một canh giờ con ngựa trắng Đường Kính Chi cưỡi đã tới Lạc Thành, đến nơi y cũng không xuống ngựa cho thủ vệ kiểm tra đã xông thẳng ngay vào, làm hai tên binh sĩ thủ vệ đi tới la hoảng ôm đầu lăn sang bên, Ngọc Nhi bám sát gót rồi tới đám hộ vệ lao vào như cơn lốc.

Vì đại bộ phận nạn dân đều được Đường gia thuyến phục đi khai hoang, số còn lại thì tới cổng thành khác nhận thí cháo, mà bị ảnh hưởng của thiên tai, giá cả tăng vọt, chợ búa tiêu điều, an ninh trong thành thời gian qua không được tốt, ai cũng hạn chế ra đường hết mức có thể, vì thế Đường Kính Chi thúc ngựa phi nước kiệu không làm bị thương bách tính vô tội.

Tới cổng Đường phủ, bất chấp ngồi ngựa xóc nảy dữ dội khiến xương khớp nhức mỏi, y chạy thẳng tới tiểu viện của Đường lão thái quân.

Ngọc Nhi cũng theo, hiện nàng chưởng quản ám vệ của Đường gia, chuyện này thế nào không thể thiếu phần nàng tham dự điều tra được.

Hối hả chạy tới tiểu viện của Đường lão thái quân, Đường Kính Chi chẳng bảo nha hoàn thông báo, trực tiếp xô cửa đi vào phòng, Đường lão thái quân đang ngồi chợp mắt trên ghế nghe thấy tiếng động mở mắt ra, thấy đích tôn dáng vẻ đường xa mỏi mệt, sắc mặt hòa hoãn lại, lên tiếng trách:

- Người đã không khỏe rồi còn chạy gấp như thế làm cái gì, ngồi xuống uống chén nước đi.

- Dạ.

Đường Kính Chi thấy lão thái quân vẫn trầm ổn, không xảy ra chuyện gì, lòng nhẹ hẳn, lúc này mới thấy cổ khát khô, nhận lấy chén tra nha hoàn đưa cho đổ ực vào bụng, bồi xuống ghế.

Đến gần nhìn kỹ mới phát hiện ra hai mắt Đường lão thái quân hơi sưng đỏ, hiển nhiên vừa rồi mới khóc xong.

Tới đây thời gian dài như vậy rồi, Đường Kính Chi thực sự coi bà là bà nội của mình, trông thấy thế như có kim châm đâm vào tim, vội an ủi:

- Nãi nãi, người đừng lo, cháu nhất định nghĩ mọi cách để tim Tam đệ về.

Đường Lễ Chi có không ra gì đến mấy cũng là đứa cháu ruột Đường lão thái quân nhìn lớn lên từ nhỏ, mặc dù địa vị của hắn không thể so bì được với Đường Kính Chi, nhưng vẫn là người thân, bà có thể cứng rắn đối phó với đám huynh đệ tỷ muội của phu quân mình hoặc con cháu trưởng bối khác của Đường gia, nhưng tới hậu đại của mình, bà luôn mềm lòng.

Nói cho cùng Đường Kính Chi biến thành người như hôm nay còn chẳng phải vì thời thiếu niên thiếu cha quản giáo, mà người làm nãi nãi như bà thường ngày lại quá chiều chuộng nơi lỏng hay sao?

Nghe đích tôn nói tới chuyện chính, Đường lão thái quân ôm lồng ngực đau nhói, trầm giọng nói:

- Lăng Nhi, cháu thấy chuyện Lão tam bị bắt do nạn dân làm hay do tên cẩu quan kia làm?

- Chuyện này?

Đường Kính Chi tất nhiên là nghi tới Vương Mông trước tiên, nhưng hiện y còn chưa có thông tin gì, nhận định sai sẽ dẫn tới hướng đi sai thì hỏng việc:

- Nãi nãi, ai nói với người Tam đệ bị người ta bắt cóc ạ?

- Là quản gia ở biệt viện ngoài thành nói cho ta biết, ông ta đang ở sương phòng bên cạnh đợi cháu hỏi chuyện đấy.

Đường Kính Chi đứng nga dậy, khom lưng vỗ nhẹ tay lão thái quân:

- Nãi nãi, chuyện này người cứ giao cho cháu làm là được rồi, người yên tâm nghỉ ngơi đi ạ.

- Ừ, nhưng mà có tiến triển gì cháu nhất định phải báo cho nãi nãi biết ngay đấy.

Đường lão thái quân hít một hơi, lại khép mắt vào.

Nhìn khuôn mặt đau thương phờ phạc của lão thái quân, Đường Kính Chi nheo mắt lại, mắt lóe hàn quang, chớp mắt mặt âm trầm đáng sợ, ngăn nghiến ken két, thầm thề, bất kể là ai, dám tổn thương cho người thân của y đều phải trả cái giá thật đắt.

Đi ra ngoài phòng, Đường Kính Chi chu đáp khép cửa lại thật nhẹ nhàng, gật đầu với Ngọc Nhi đợi bên ngoài, xua tay bảo đám nha hoàn không cần đi theo hầu hạ rồi hai người cùng vào sương phòng bên cạnh.

Trong sương phòng có một ông già tuổi chừng năm mươi mặc trường sam màu lam, vốn đang bồn chồn ngồi trên ghế, thấy hai người đi vào, vội đứng dậy chạy nhanh tới quỳ sụp xuống đất:

- Lão nô Sài Phương thỉnh an Nhị gia.

Sài Phương là tổng quản biệt viện ở ngoài thành, ông ta không nhận ra Ngọc Nhi, không biết phải xưng hô như thế nào nên chỉ thỉnh an Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi mặt vẫn âm trầm không cho Sài Phương đứng dậy mà đi sát qua người ông ta, tới chỗ ngồi vén áo ngồi xuống, Ngọc Nhi vốn định đứng sau lưng y, nhưng nhận được ánh mắt của y nhìn tới, thoáng do dự rồi ngồi xuống bên cạnh.

Sài Phương biết xảy ra chuyện lớn thế này, chủ tử ắt phải cực kỳ giận dữ, lê gối xoay người quỳ hướng về phía Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi nhìn chằm chằm Sài Phương hồi lâu, sau đó cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén, thổi cho nguội, dùng nắp chén nghịch lá trà nổi lên, thong thả uống, không nói không rằng, trong phòng chỉ có tiếng keng keng khe khẽ do chén trà chạm vào miệng cốc trà.

Âm thanh đó không lớn, mỗi cái lại làm tim Sài Phương nảy lên một phát, áp lực vô hình dần dần đè nặng lên người, làm ông ta cảm giác như có đá ngàn cân trên người, lưng cúi xuống mỗi lúc một thấp.

"Rầm" một tiếng, Đường Kính Chi đập chén trà xuống bàn không nặng không nhẹ, đủ cho Sài Phương rúm người lại.

Chiêu này y học được từ Đường lão thái quân khi bà dọa Lâm Úc Hương sau lần lên núi dâng hương về, dùng lần nào cũng hiệu quả, thấy Sài Phương run run rẩy rẩy, biết hỏa hầu thế là đủ, mới hỏi:

- Ngươi chính là quản gia của biệt viện thành tây?

- Vâng, đúng là lão nô ạ?

Sài Phương dập đầu một cái rõ to, đáp:

- Tam gia bị người ta bắt cóc vào tối hôm qua?

Sài Phương không dám ngẩng đầu lên:

- Dạ, vâng, kẻ ác bắt Tam gia xong, để lại trong phòng một phong thư, nói không cho phép báo quan.

Nói rồi Sài Phương lấy từ trong ống tay áo ra một lá thư, giơ cao quá đỉnh đầu.

Đường Kính Chi hơi bất ngờ, chẳng lẽ bàn tay đứng sau vụ bắt cóc Đường Lễ Chi không phải là Vương Mông à? Thường thì chỉ có kẻ bắt cóc đòi tiền mới yêu cầu người thân không được báo quan, nếu không sẽ giết con tin.

Vẻ ngạc nhiên chỉ thoáng qua mặt, Đường Kính Chi không tiếp nhận phong thư, mà đột nhiên giọng trầm xuống, có phần âm u:

- Tam gia bị bắt tối qua, vì sao sáng nay ngươi mới tới bẩm báo.

- Bẩ ... Bẩm Nhị gia, lão lão nô tới tận giờ .. Giờ Thìn ( 7-9h am) mới nghe nha hoàn trong biệt viện báo , tiếp đó ... Tiếp đó tới báo cho lão thái quân ngay rồi ạ.

Sài Phương lắp ba lắp bắp trình bày xong thì trán đã vã mồ hôi hột.

- Chủ tử buổi tối bị người ta bắt cóc, mà ngươi thì tới tận sáng ngày hôm sau mới biết tin, Sài Phương, ngươi làm quản gia không hợp cách chút nào.

Đường Kính Chi gằn giọng nói từng chữ một:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui