Cực Phẩm Tài Tuấn

- Chuyện này làm sao Đường mỗ biết được? Tế Sinh Đường mỗi ngày bán hàng trăm, thậm chí cả nghìn dược hoàn, những người đó vì sao không trúng độc, hơn nữa còn khỏi bệnh.

Đường Kính Chi vừa dứt lời, mấy người quỳ dưới đất dập đầu khóc lóc, lớn tiếng cầu xin Vương Mông làm chủ đòi lại công bằng cho họ, người dân bên ngoài có kẻ la ó chửi bởi Đường gia, nhưng y không bận tâm chắc chắn là người Vương Mông gài vào bôi nhọ Đường gia, y tin Từ Thức và Bành Việt.

- Không biết? Đường Kính Chi, hiện giờ Tế Sinh Đường của Đường gia các ngươi gây ra án mạng, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng nói một câu không biết là xong à?

Vương Mông chỉ đám người đang khóc lóc, lớn tiếng quát hỏi:

Trên đường đi Đường Kính Chi đã suy nghĩ cách ứng phó, bình thản nói:

- Dược hoàn của Tế Sinh Đường tuyệt đối không có vấn đề, Vương đại nhân, Lâm mỗ có vài nghi vấn, không biết hỏi bọn họ vài câu có được không?

Sự bình tĩnh tự tin của y làm Vương Mông nhíu mày, chẳng lẽ tên Đường Kính Chi này phát hiện ra sơ hở gì? Không thể nào, chuyện này hắn phái thủ hạ làm kín kẽ, dứt khoát không có sơ hở được.

Hắn đương nhiên chỉ muốn bắt lấy Đường Kính Chi càng nhanh càng tốt, nhưng lại không thể đối xử với y như bách tính bình thường là trực tiếp phán định sai người tống vào đại lao, cho nên đành phải gật đầu.

Mấy người dân kia bị hạ độc có trách nhiệm nhất định của Đường gia, nếu không vì tranh đấu hai bên, mấy người đó cũng không chết oan uổng.

Đường Kính Chi tuy có chút áy náy, nhưng để giữ Đường gia, đành ủy khuất bọn họ:

- Các ngươi nói người nhà các ngươi vì uống thuốc của Tế Sinh Đường nên mới trúng độc mà chết.

Mấy người kia nhao nhao nói:

- Đúng thế, người nhà bọn ta chính vì dùng thuốc của Tế Sinh Đường nên mới chết.

Có một phụ nữ trung niên mặc áo vá chằng vá đụm, khóc lóc bi thương, song lại kể rất chi tiết:

- Đại Hổ nhà dân phụ năm nay mới 16 tuổi, hôm qua nó bị nhiễm lạnh, nghe nói dược hoàn của Tế Sinh Đường chẳng những giá rẻ, hơn nữa hiệu quả rất tốt, dân phụ liền cho nó mấy đồng, bảo nó tới Tế Sinh Đường mua thuốc.

Nói tới đó khóc rống lên một hổi mới kể tiếp:

- Không ngờ, không ngờ ... Nó đi chưa được bao lâu liền có hàng xóm tới nói với dân phụ, Đại Hồ nhà dân phụ uống thuốc do y sư Tế Sinh Đường kê đơn đã chết rồi ... Ối trời ơi, thương cho nó còn chưa kịp cưới tức phụ đã đi rồi, hu hu, thanh thiên đại lão gia, người nhất định phải đòi lại công bằng cho dân phụ.

Mấy người còn lại cũng gào tướng lên, kể chuyện của mình, lời kể có một điểm giống nhau, ra ngoài không lâu thì chết, bên ngoài không ít người đồng tình than thở không thôi.

Vương Mông giả dối đưa ống tay áo lên thấm nước mắt, làm ra vẻ bi thương:

- Đường Kính Chi, đó là chuyện hay ho do Đường gia ngươi làm đấy, ngươi còn gì để nói nữa?

Mấy người dân kia nghe Vương Mông chỉ trích Đường gia đều dập đầu bình bịch kêu gào, công đường tức thì náo loạn như chợ vỡ.

- Đường gia các ngươi là đồ tham tiền bất nhân sẽ không được chết tử tế.

- Đại nhân, hãy bắt người của Đường gia trả thù cho nhi tử của thảo dân ...

- Con ơi, con chết thảm quá.

Lâm Kính Chi thấy có hai tên nha dịch nhận ám thị ngầm của Vương Mông, cầm xích sắt muốn bắt mình, hừ lạnh một tiếng, hộ vệ Đường gia đồng loạt đi tới một bước, rút nửa đao ra khỏi vỏ.

Mấy chục thanh cương đao sáng loáng làm hai tên nha dịch kia hoảng sợ lùi lại.

- To gan! Các ngươi dám rút đao hành hung trên công đường, định tạo phản chắc?

Vương Mông gõ đường mộc đánh sầm một cái, khiến mấy người nhát gan run rẩy.

Nếu nói hộ vệ Đường gia không biết sợ thì là nói dối, nhưng bọn họ là gia nô của Đường gia, nếu như chủ tử gặp tai ương, bọn họ cũng sẽ khốn đốn, cho nên chưa nói vì chủ tử, vì bản thân bọn họ cũng cắn răng chống đỡ.

- Vương đại nhân ghê gớm thật, thoáng cái đã chụp ngay cho Đường gia cái tội tạo phản.

Đường Kính Chi lạnh lùng nói:

- Đường gia ta có mấy chục người làm quan trong triều, một lòng trung trinh với vương triều Minh Hà, Đường mỗ không dám gánh cái tội có xuống suối vàng cũng không dám nhìn mặt liệt tổ liệt tông ấy đâu.

- Nếu ngươi trung quân ái quốc thật thì mau bảo bọn chúng lui ra, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.

- Vương đại nhân xử án kiểu đó sao, nực cười, Đường mỗ vô tội, vì sao phải nhận?

Đường Kính Chi phất tay ra sau, bảo hộ vệ thu đao lui lại, quay sang nhìn mấy người dân:

- Nếu như Đường mỗ nghe không nhầm thì vừa rồi các ngươi đều nói người thân của mình chết ở bên ngoài chứ không phải là chết ở nhà, ta hỏi các ngươi, vì sao các ngươi dám quả quyết bọn họ dùng thuốc của Tế Sinh Đường mà chết?

Một lão hán hùng hổ quay sang đáp:

- Bọn họ đều đi tới Tế Sinh Đường khám bệnh, hơn nữa đều chết ở ngoài cửa Tế Sinh Đường, không phải thuốc của các ngươi hại chết người thì do cái gì?

- Nếu không phải người mắc bệnh nặng, không có năng lực đi lại, Tế Sinh Đường không cấp nước ấm uống thuốc, nên ta cũng thắc mắc, bọn họ không có nước thì uống thuốc ra sao? Hơn nữa phàm là người bị bệnh thì thường mang thuốc về nhà mới uống, cớ gì bọn họ vừa ra khỏi cửa đã vội vàng uống thuốc vào rồi?

Mấy nghi vấn Đường Kính Chi nói ra đều là kiến thức bình thường, dược hoàn rất to, mặc dù không có nước cũng có thể uống vào, nhưng rất rát họng, người bình thường chẳng ai đi uống thuốc như thế, hơn nữa người bệnh thường mang thuốc về nhà, uống xong lên giường ngủ, chẳng lại uống thuốc ngoài đường.

- Không có nước thì có thể nuốt thẳng, hơn nữa vương pháp cũng không quy định phải về nhà mới được uống thuốc, Đường Kính Chi, ngươi đừng cãi cùn nữa.

Vương Mông tất nhiên không cho Đường Kính Chi giải thích, nói át đi:

- Nếu ngươi thống khoái nhận tội, bản quan niệm tình xử nhẹ cho, nhưng nếu ngươi không chịu tỉnh ngộ, đừng trách bản quan dùng tới cực hình.

Mấy người dân kia vốn nghe Đường Kính Chi nói cũng nghi ngờ rồi, nhưng người dân ngu xuẩn, thấy Vương Mông dùng lý lẽ cùn cũng tin theo, lại ngả sang chiều tin Đường gia hại chết người thân của mình.

Đường Kính Chi thừa biết Vương Mông chỉ hăm dọa, hắn hoàn toàn không có quyền hành hình mình, nên chẳng coi vào đâu:

- Đường mỗ nói là có lý có cứ đàng hoàng, ngoài ra có một vấn đề nữa.

- Vấn đề gì?

Vương Mông cười gằn, hắn chuẩn bị đầy đủ rồi, Đường Kính Chi nói gì hắn cũng có cách phản bác:

- Đơn giản thôi, nếu như bọn họ chết cả ở bên ngoài tức là không ai tận mắt nhìn thấy bọn họ uống thuốc Tế Sinh Đường rồi chết.

Mấy người dân kia ngớ ra nhìn nhau, im lặng, đúng là bọn họ đều không nhìn thấy người thân của mình uống thuốc Tế Sinh Đường, chỉ nghe người quen kể lại như thế.

Vương Mông cười thầm, chỉ vào một người trung niên quỳ phía dưới, đắc ý nói:

- Ai bảo không có ai nhìn thấy, trước đó bản quan thẩm án, người này tận mắt nhìn thấy mấy người kia uống thuốc xong liền ngã xuống đất không đứng lên nổi nữa, nha dịch cũng đã tìm kiếm trên người bị hại, không tìm thấy thuốc bọn họ đã mua ở Tế Sinh Đường, chẳng lẽ những viên thuốc đó tự mọc cánh mà bay à?

- Đúng thế, khi ấy tiểu nhân đi qua Tế Sinh Đường, vừa vặn tận mắt nhìn thấy bọn họ uống thuốc mua từ Tế Sinh Đường.

Tên trung niên kia là người do Vương Mông an bài trước, mục đich là để hắn xúi bẩy khích bác, khiến người dân căm phẫn, nếu không bách tính bình thường sợ thế lực Đường gia không dám báo quan thì hắn toi công.

Tin tưởng chắc chắn dược hoàn của Tế Sinh Đường không có vấn đề, mặc dù tên trung niên kia biểu hiện rất thành thực, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết hắn là quân cờ do Vương Mông ngầm bố trí, Đường Kính Chi cười nhạt:

- Trừ ngươi ra, còn có ai khác nhìn thấy bọn họ uống thuốc của Tế Sinh Đường không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui