Cực Phẩm Tài Tuấn

Đường Kính Chi vỗ đầu, nếu không có các nàng đúng là chuyện này y làm hỏng be bét hết cả:

- Đúng đúng, hai nàng nói có lý, Úc Hương chúng ta đi thôi. Hiện đã là buổi chiều, nếu để muộn hơn nhất định sẽ khiến lão thái quân cảnh giác.

Lâm Úc Hương không có ý kiến gì, chỉ tận lực bình tĩnh lại, tránh để lộ chân tướng.

Đưa Đường lão thái quân ra biệt viện điều dưỡng không phải là chuyện nhỏ, nếu đổi lại là trước kia, khẳng định phải mang không ít vật phẩm, tổ chức nhân thủ, mất cả ngày, lần này đi vội vàng, Đường Kính Chi đơn giản hóa tối đa.

Sau khi lệnh quản sự trong phủ thu thập đồ đạc, Đường Kính Chi và Lâm Úc Hương tới tiểu viện của Đường lão thái quân, mấy di nương không đi theo, nếu không người càng nhiều càng dễ lộ sơ hở.

Buổi chiều khí sắc đã tốt hơn một chút, trên mặt chỉ còn nhìn thấy một lớp xanh lờ mờ, hiển nhiên Lâm Úc Hương trị liệu đã có hiệu quả.

Đường Kính Chi đi tới bên giường cười vui vẻ:

- Nãi nãi, cháu về rồi này, trong nãi nãi khỏe hơn nhiều rồi.

- Mệt không, ngồi xuống đi.

Đường lão thái quân nắm tay đích tôn, cười nói:

- Đó đều là công lao của Úc Hương đấy, sau này cháu phải đối xử với nó cho tốt.

- Dạ, sau này cháu nhất định đối xử với Úc Hương tốt hơn.

Đường Kính Chi phụ họa:

Lâm Úc Hương thi lễ xong đứng một bên, lông mày hơi nhíu lại, làm bộ khó nghĩ.

Đường lão thái quân mắt vẫn rất sắc, nghi hoặc hỏi:

- Úc Hương, ngươi làm sao thế? Có tâm sự à?

- Nãi nãi, Úc Hương đang lo cho sức khỏe của người đấy, vừa rồi nàng nói với cháu, nãi nãi trúng độc mạn tính, phải tĩnh dưỡng một thời gian rất dài. Cho nên nàng góp ý với cháu, nói có thể đưa nãi nãi ra biệt viện ngoài thành trị thương.

Đường Kính Chi phối hợp nói:

- Cháu nghĩ cũng đúng, biệt viện ngoài thành dựa núi kề sông, đông ấm hè lạnh, nơi khí hậu dễ chịu nhất. Vả lại năm nay nhiều việc, mùa hè nãi nãi cũng không tới biệt viện chơi, vừa vặn hôm nay cháu rảnh cho nên cháu cả gan chưa xin phép người, sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa rồi.

Đường lão thái quân không tỏ thái độ vội, Hàm Hương đứng bên cạnh lại kinh hãi, lão thái quân vừa ngã bệnh, Nhị nãi nãi đã muốn đưa người ra ngoài biệt viện dưỡng bệnh, chẳng lẽ Nhị nãi nãi muốn đoạt quyền?

Đường lão thái quân nghĩ một lúc rồi nói:

- Ra biệt viện tĩnh dưỡng mặc dù có lợi cho sức khỏe của nãi nãi, nhưng Úc Hương phải luôn ở bên cạnh giúp nãi nãi trị bệnh, hai bọn ta đều đi rồi, vậy lấy ai quản lý hậu viện?

- Có thể giao cho Quế Phương ạ.

Đường Kính Chi kiến nghị, Lâm Úc Hương cũng nói:

- Đúng ạ, Phương muội muội tính cách cẩn thận, chững chạc, làm việc gì cũng ổn thỏa, không nói vội, chắc chắn có thể quán xuyến được hậu viện.

Nằm ngoài dự liệu của hai người là Đường lão thái quân lại rất dễ thuyết phục, đồng ý luôn:

- Tốt, cứ làm như thế đi, Úc Hương, khi nào chúng ta lên đường?

Lâm Úc Hương và Đường Kính Chi đều không ngờ lão thái quân chấp thuận nhanh như thế, đều ngớ người tích tắc mới vội nói:

- Xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ, chỉ còn sắp xếp thêm một ít vật dụng là có thể lên đường.

Hàm Hương thầm thở phào, thì ra Nhị nãi nãi cũng đi tới biệt viện.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc đó Trương Thiếu Kiệt ngựa không ngừng vó, đã tới được Kiên Thành, phóng ngựa thẳng hưởng phủ Điền Cơ.

Điền phủ cực lớn, diện tích so ra không kém đại trạch viện của Đường gia là bao, tường cao vút, cách một đoạn lại có trạm gác, trước đại môn là hai hàng hộ vệ cầm trường trương, oai phong lẫm liệt.

Trương Thiếu Kiệt làm quan chưa lâu, không hiểu quy củ cứ thế đường hoàng cưỡi ngựa tới đại môn Điền phủ, nhóm hộ vệ kia phát hiện ra từ xa, huýt sao một tiếng, lập tức xếp thành một hàng, trường thương chĩa về phía trước xông lên chặn đường, một kẻ trong đó quát lớn:

- Cuồng đồ to gan, còn không mau xuống ngựa cho ta.

Đồng thời trong cửa cũng có một nhóm người nữa xông ra.

Trương Thiếu Kiệt nghe lời Vương Điền Thị, vì biểu lộ lòng trung thành, dùng tốc độ nhanh nhất tới Kiên Thành, vào thành rồi hỏi người qua đường phủ tri châu, biết rõ phương hương không ngơi nghỉ chút nào phóng ngựa tới.

Với hắn mà nói thời gian là vô cùng trọng yếu, vạn lần không thể để cho mật thám khác của Điền Cơ thông báo tin tức trước, cho nên đối diện với thế trận phòng vệ phía đối diện hắn chỉ lớn tiếng giải thích một câu, không kịp thời dừng ngựa:

- Ta tới đưa tin.

Đúng lúc ấy trong cổng có hơn hai mươi quân sĩ tay cầm trường cung xông ra, thấy ngựa của y phi rất nhanh, không chút do dự giương cung lắp tên.

Người giang hồ sợ nhất cái gì? Đó chính là cung cứng nỏ mạnh của quân đội.

"Viu, viu, viu .."

Hơn hai mươi mũi lang nha tiễn hàn quang lấp lóe mang theo tiếng gió rít rợn người bắn thẳng vào Trương Thiếu Kiệt trên mình ngựa, Trương Thiếu Kiệt thấy có một đám quân sĩ cầm cung xông ra đã ý thức được chuyện chẳng lành, có điều hắn nghĩ mình tới báo tin, chỉ giải thích một tiếng là đủ.

Nhưng không ngờ còn vừa lên tiếng đối phương đã buông dây cung.

Hai mươi mũi tên khóa chặt trái phải không cho hắn đường né tránh, nếu hai chân chạm đất hắn vẫn có thể né được, nhưng hiện giờ không thể rồi ...

Có điều Trương Thiếu Kiệt võ nghệ bất phàm, bản lĩnh của hắn là thứ hàng thật giá thật, chỉ thấy hắn kéo mạnh danh cương, con ngựa màu mận đỏ dựng vó lên, Trương Thiếu Kiệt lộn mình ra sau, hai tay nắm yên ngựa ấn mạnh, làm con ngựa đang chồm lên bị ấn ngồi xống đất, còn hắn thì nấp sau lưng nó.

"Phụt ... phụt ... Phụt!" Chớp mắt toàn bộ số lang nha tiễn cắm trúng bụng, cổ con ngựa xấu số, máu tươi tung tóe, con ngựa hí lên một tiếng khàn đục rồi tắt thở.

Đám cung tiễn thủ thấy chưa giết được đối phương rút tên giương cung chuẩn bị bắn tiếp, Trương Thiếu Kiệt hô lớn:

- Dừng tay, đừng tay, ta từ Lạc thành tới báo tin.

Giọng hắn có hơi run run, không run sao được, nếu vừa rồi không phản ứng nhanh thì hắn thành cái xác chết nằm ở kia như con ngựa rồi.

Đám cung tiễn thủ không hề nơi lỏng cảnh giác chút nào, tuy không bắn, nhưng cung vẫn chĩa về phía hắn, một tên đội trưởng nói:

- Muốn bọn ta tin ngươi thì lập tức ném vũ khí sang một bên, nằm xuống đất không được nhúc nhích.

Bị hơn hai mưỡi mũi lang nha tiễn chĩa vào, Trương Thiếu Kiệt không dám không nghe lời, cởi trường kiếm ném sang bên cạnh, bản thân đành chịu nhục nằm bò dưới đất.

Tên đội trưởng phất tay, một tên binh sĩ chạy vảo phủ lấy giây thừng ra, cẩn thận tới bên cạnh Trương Thiếu Kiệt, trói chéo tay hắn ra đằng sau.

Tên binh sĩ đó rất có kinh nghiệm, thừng lại chắc, làm hai tay Trương Thiếu Kiệt không cựa quậy được chút nào.

Lúc này tên đội trưởng mới dẫn thủ hạ cầm trường thương đi tới chĩa vào người Trương Thiếu Kiệt, nghiêm mặt nói:

- To gan lắm, dám phóng ngựa trước cổng phủ tri châu, chẳng lẽ ngươi không biết dù là quan ngũ phẩm tới bái phỏng cũng phải xuống kiệu cách trăm thước hay sao?

Trương Thiếu Kiệt làm sao mà hiểu những chuyện này được, nghe thế ú a ú ớ không biết giải thích thế nào.

- Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo đại nhan?

Tên đội trưởng lại hỏi:

Trương Thiếu Kiệt vội vàng đáp:

- Phía bên Lạc thành có đại sự, ta phải bẩm báo trước mặt Điền đại nhân gấp.

- Có gì chứng minh không?

- Thẻ bài trên người.

Một tên binh sĩ lục soát người hắn lấy ra thẻ bài của lục phiến môn, tên đội trưởng thay đổi thái độ, dẫn hắn vào trong phủ, nhưng không cởi dây trói, đi qua hết hành lang này tới hành lang khác, chỗ não cũng có hộ vệ đứng canh, thậm chí còn có cả chòi gác.

Đi rất lâu, Trương Thiếu Kiệt không còn nhớ đường nữa mới tới trước thư phòng, tên đội trưởng lên tiếng thông báo, được cho phép hắn mới đi vào, một lúc sau mới ra cho Trương Thiếu Kiệt vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui