Cực Phẩm Tài Tuấn

Vương Điền Thị là cháu gái Điền Cơ, trước khi gả đi, ả qua lại mật thiết với Điền phủ, nếu không Điền Cơ cũng chẳng yên tâm đưa ả tới Lạc thành làm tai mắt, Điền Cơ hiểu ả, giống như thế, ả cũng có hiểu biết nhất định về Điền Cơ.

Ả cũng từng được nghe tới thế lực ẩn tàng trong Điền phủ.

Thấy Trương Thiếu Kiệt không chịu nghe khuyến cáo, thể hiện quá mức trước mặt Điền Cơ, lại còn chặt tay một thị vệ tâm phúc của lão, Vương Điền Thị vừa giận vừa lo:

- Thiết Kiệt, chẳng phải ta đã dặn rồi sao, chỉ cần thể hiện một chút bản lĩnh trước mặt thúc phụ là được, ngàn vạn lần không thể để lộ hết thực lực.

Trương Thiếu Kiệt đang cao hứng vì được Điền Cơ tán thưởng, nghe vậy phật ý nói:

- Điền đại nhân chẳng phải là thúc phụ của nàng sao, tiền đồ sau này của ta nắm hết trong tay ông ấy, đương nhiên phải để cho ông ấy biết ta lợi hại tới cỡ nào, nếu không gây được ấn tượng mạnh làm sao sau này có cơ hội đề bạt quan viên ông ấy nhớ tới ta được.

Rồi xụ mặt như đứa trẻ con, đi sang bên ngồi xuống.

Vương Điền Thị tức tối dậm chân, cố áp lửa giận xuống, rót một chén trà cho hắn:

- Thiếu Kiệt, ngươi, ngươi quá thật thà, không có chút tâm cơ gì cả. Điền đại nhân đúng là thúc phụ của ta thật, nhưng ông ấy làm việc gì cũng chỉ cân nhắc tới lợi và hại, không bận tâm tới chút thân tình ân nghĩa gì hết, cho nên phải cảnh giác đề phòng, giữ lại một phần thực lực, nếu không sau này ông ta không yên tâm về ngươi, muốn trừ ngươi thì chẳng phải không còn gì cứu mạng nữa sao?

Trương Thiếu Kiệt vừa cầm chén trà lên định uống nghe thế thì ngần ngừ;

- Điền đại nhân thực sự là người như thế sao?

Hắn thấy Điền Cơ tuy uy nghiêm nhưng mà cũng rất dễ gần cơ mà.

- Ài, thiếp thân đối đãi với ngươi như thế nào, ta coi ngươi như người một nhà, chẳng lẽ còn lừa ngươi à?

Vương Điền Thị bất mãn lườm Trương Thiếu Kiệt một cái, ngồi phịch xuống:

- Hơn nữa tên Hoa thị vệ kia theo thúc phụ ta đã lâu, trong phủ có không ít người quen biết và thủ hạ tâm phúc, ngươi vừa mới tới chưa có căn cơ gì đã đắc tội với cả đám người sau này làm việc sẽ rất khó khăn. Những người khác không liên quan biết chuyện hôm nay sinh lòng đề phòng với ngươi, sợ ngươi leo lên đầu bọn họ, chỉ cần bọn họ nói xấu ngươi bên tai thúc phụ ta sau này ngươi khó thăng tiến ... Thúc phụ ta dù tán thưởng ngươi đến đâu cũng phải chiếu cố tới người theo ông ấy nhiều năm.

Những lời của Vương Điền Thị chẳng khác gì những chậu nước lạnh liên tiếp đổ lên đầu Trương Thiếu Kiệt, không còn chút hưng phấn nào vì được Điền Cơ thưởng thức nữa, quýnh quáng hỏi:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Chuyện đã tới nước này chỉ còn cách đi nước nào tính nước đó thôi.

Vương Điền Thị lắc đầu ngao ngán:

Tiếp đó Trương Thiếu Kiệt lại nói một câu làm Vương Điền Thị tức điên:

- Nàng thực sự coi ta là người nhà sao?

- Khốn kiếp!

Quát một tiếng, Vương Điền Thị ba máu sáu cơn xông tới, ra sức đấm đá cào cấu Trương Thiếu Kiệt, làm hắn vội vàng ôm đầu né tránh, kết quả bị Vương Điền Thị ôm lấy một cánh tay hắn, ngoạm một cái.

- Úi cha, nàng cắn thật à?

Trương Thiếu Kiệt bị đau đẩy mạnh ả ra, thấy ả vẫn chưa chịu thôi liền bế xốc ả lên.

- Buông ra, mau buông ta ra!

Vương Điền Thị vùng vẫy.

Trương Thiếu Kiệt cười dâm đãng:

- Di mẫu đừng nóng vội, ta sắp buông di mẫu ra ngay thôi, sợ lúc đấy di mẫu lại không chịu buông tha cho ta.

Nói rồi đi thẳng về phía giường.

Nghe tới hai chữ di mẫu, tim Vương Điền Thị run rẩy, chống cự yếu ớt hơn rất nhiều:

- Đừng, Vương Mông vừa rồi còn muốn tìm ngươi bàn chuyện đấy.

- Muốn bàn chuyện gì thì cũng phải đợi xong việc của hai chúng ta đã.

Trương Thiếu Kiệt ném Vương Điền Thị xuống giường, nhào tới.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nửa đêm, hậu viện Đường gia.

Đường lão thái quân tới biệt viện, Lâm Úc Hương cũng đi theo, trước khi đi còn đem toàn bộ sự vụ của hậu viện Đường gia giao cho Chu Quế Phương trông nom, Chu Quế Phương mặc dù trước kia là Đại nãi nãi của Đường phủ, nhưng nàng cẩn thận dè dặt, trừ quản giáo mấy tiểu nha đầu trong tiểu viện của mình, thì thực sự nàng chẳng có chút kinh nghiêm quản việc nhà nào.

Lần này đột ngột nắm quyền lớn, Chu Quế Phương ít nhiều có chút khẩn trương, chỉ sợ hậu viện xảy ra chuyện, may mà có Đại quản gia Từ Phúc ở bên giúp đỡ chỉ bảo, nàng mới dần dần yên tâm.

Có điều khi trời bắt đầu tới dần, nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề xấu hổ, Lâm Úc Hương rời phủ rồi, buổi tối để ai ngủ với Nhị gia đây?

Thế nào cũng không thể để Nhị gia ngủ một mình trong phòng.

Nghĩ tới đó nàng hơi cuống, hay là gọi hết các muội muội tới, xem Nhị gia muốn giữ ai lại?

Không được, như thế người không được giữ lại trong lòng sẽ không thoải mái.

Chu Quế Phương không giống Lâm Úc Hương, quan hệ giữa nàng và mấy vị di nương còn lại rất tốt, biết trừ Ngọc Nhi ra, ba muội muội còn lại đều mong mỏi sớm ngày viên phòng với Đường Kính Chi, chẳng may không được chọn người rời đi nhìn người ở lại sẽ đau khổ buồn tủi như thế nào?

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ.

Nhìn thấy bóng đêm bên ngoài mỗi lúc một tối, Chu Quế Phương hít hơi hạ quyết tâm, cắn môi đi tới tiểu viện của Đường Kính Chi, thấy chính phòng còn tối, tức là Nhị gia vẫn đang ở thư phòng xử lý công việc.

- Nô tỳ thỉnh an Phương nãi nãi.

Vì Tri Đông chu đáo lại quen hầu hạ Đường Kính Chi, cho nên trước khi đi, Lâm Úc Hương để nó ở lại chiếu cố sinh hoạt của Đường Kính Chi.

Chu Quế Phương lòng mang tâm sự, không nói gì đi thẳng vào phòng.

Tri Đông nhìn ra Chu Quế Phương thần thái khác thường, tim đập loạn, chẳng lẽ Phương nãi nãi định thừa lúc chủ tử không có ở đây, tự tới hầu hạ Nhị gia.

Có điều Nhị nãi nãi không ở trong phủ, đúng là cũng không thể để Nhị gia ngủ một mình trong phòng, Tri Đông rất mâu thuẫn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ở thư phòng bàn việc ngày mai, đồng thời ăn cơm tối ở đó, Vương Mông hôm nay thiếu chút nữa mất mạng, tiếp theo đó phản kích sẽ là đòn sấm sét, bọn họ cần phải có cách ứng phó vẹn toàn.

Bàn bạc tới tận đêm khuya y mới cùng Ngọc Nhi rời thư phòng, đi tới cổng tiểu viện, Ngọc Nhi nói một câu cáo lui rồi đi nhanh về tiểu viện của mình.

Đưa mắt nhìn theo Ngọc Nhi một quãng xa, Đường Kính Chi mới vào tiểu viện của mình, thấy gian trong sang đèn thì ngạc nhiên, Úc Hương đi tới biệt viện rồi, vậy trong phòng là ai.

Chu Quế Phương ngồi đợi trong phòng, trời càng tối lòng nàng càng bồn chồn như có lửa đốt, nghe thấy bên ngoài có tiếng Tri Đông chào Đường Kính Chi đứng bật dậy, cố gắng trấn tĩnh đứng dậy đi đón.

- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.

Đường Kính Chi vừa vào phòng thì thấy Chu Quế Phương nhún eo thi lễ, liền đi tới đỡ nàng đứng dậy, nghi hoặc hỏi:

- Đêm khuya rồi sao nàng còn chưa ngủ, hay là có chuyện muốn thương lượng với ta?

Lời này nàng biết trả lời thế nào, Chu Quế Phương tức thì đỏ mặt.

Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn môi đào má phấn, dáng vẻ thẹn thùng, xinh đẹp muôn phần Đường Kính Chi không khỏi rung động.

Mùi hương mê người quen thuộc luồn vào mũi.

Thời gian qua quá bận rộn, y đã lâu lắm rồi không ngắm nhìn thật kỹ dung nhan mê người của nàng rồi.

- Quế Phương.

Vì hai người cách nhau rất gần, Đường Kính Chi vừa lên tiếng, Chu Quế Phương đã thấy hơi thở nam nhân nóng bỏng phả vào mặt, làm nàng ngượng ngùng không thôi.

- Nhị ... Nhị gia.

Cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, Chu Quế Phương thấy hai mắt Đường Kính Chi đỏ rực, hô hấp gấp gáp, tim nàng đập thót một cái, nàng là thục nữ được nam nhân tưới tắm, sao không hiểu ánh mắt đó có nghĩa gì.

- Nhị gia, thiếp thân tới đây là muốn hỏi Nhị gia tối này muốn vị muội muội nào bồi tiếp để thiếp thân an bài.

Chu Quế Phương hoảng loạn nói thật nhanh rồi rụt tay lùi lại:

Thình lình bị giai nhân rút tay ra, Đường Kính Chi đi tới muốn nắm lại, Chu Quế Phương thất kinh, co chân chạy luôn.

Chạy liền một hơi rời khỏi tiểu viện, Chu Quế Phương mới chạy chậm lại, thở phào, gió đêm thởi qua, nàng thấy tay mát lạnh, thì ra chẳng biết từ lúc nào, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.

Có điều, có điều mình sớm muộn cũng có ngày thành nữ nhân của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui