Cực Phẩm Tài Tuấn

Sau trận mây mưa, hai cơ thể trắng trẻo trần truồng quấn lấy nhau trong màn hồng, cùng thở hổn hển.

Đè lên cơ thể mềm mại của Vương Điền Thị, Trương Thiếu Kiệt chưa hết lo lắng hỏi:

- Nếu như thúc phụ của nàng đúng là kẻ tiểu nhân vô tình vô nghĩa, vậy ta làm việc dưới tay ông ta chẳng phải sẽ rất nguy hiểm hay sao?

Nam nhân thích đè nữ nhân, nữ nhân thích được nam nhân đè lên, Vương Điền Thị ôm lưng hổ của Trương Thiếu Kiệt, ngón tay khẽ hoạt động trên ngực hắn:

- Nguy hiểm thì đúng là có, nhưng bước vào quan trường thì làm việc dưới tay ai chẳng nguy hiểm? Có thể leo lên vị trí cao, cực phẩm nhân thần, có ai không phải đạp cả đống người dưới chân? Trên chiến trường, nhất tướng công thành vạn cốt khô, quan trường cũng như vậy đấy, chỉ có điều máu tanh không ở ngoài cho người ta thấy mà thôi..

Vương Điền Thị nói với ngữ khí rất bình đạm, nhưng lọt vào tai Trương Thiếu Kiệt lại là những lời khiến hắn tỉnh ngộ, càng nghĩ càng cảm thấy ả nói có lý.

- Người đừng có thấy những viên quang lớn kia mũ áo chỉnh tề, trong miệng nếu chẳng trung quân ái quốc thì cũng là yêu dân như con, thực ra trên đời này, bọn chúng là kẻ tâm địa đen tối nhất. Cứ lấy thúc phụ ta ra mà nói, ông ta hãm hại không biết bao nhiêu người mà kể, hơn nữa nếu ông ta chẳng phải hạng máu lạnh tanh lòng, sao đẩy ta cho con sơn dương đen xấu xí này để làm mật thám?

Vương Điền Thị nói tới đó tổng kết:

- Muốn leo cao trên quan trường thì phải dẫm lên vai kẻ khác, dùng thủ đoạn nào cũng được, chỉ cần đứng bên trên kẻ khác thì là người thắng cuộc.

Trương Thiếu Kiệt gù gù hết sức tán đồng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Lần này Điền đại nhân đặt hi vọng rất lớn vào ta, phái cho ta mười mấy hảo thủ giang hồ giúp sức cho ta, muốn ta mau chóng hạ Đường gia, nàng nói xem phải làm thế nào bây giờ?

- Giúp sức? Là không yên tâm về ngươi thì có, ông ta không dễ tin người khác đâu, chẳng qua sợ ngươi chỉ nói không làm, cho nên mới phái người giám thị ngươi đấy.

Vương Điền Thị nói trúng chỗ yếu hại:

- Thiếu Kiệt, sau này bất kể là nói hay là làm gì đều phải lưu tâm một chút, đừng coi bọn chúng là tâm phúc.

- Cũng may có nàng ở bên cạnh, nếu không ta ngay cả chết thế nào cũng chẳng biết.

Trương Thiếu Kiệt cúi đầu xuống, ôn nhu hôn lên môi Vương Điền Thị, hai cái quấn lấy nhau thật lâu mới chịu buông ra:

- Vậy nàng nói xem tiếp theo ta phải làm thế nào?

- Đơn giản lắm, chẳng phải còn có hắn sao?

Vương Điền Thị chỉ về phía tiểu viện của Vương Mông:

Trương Thiếu Kiệt há mồm, vừa ngạc nhiên vừa không cam lòng:

- Nhưng một cơ hội lập công tốt như thế bày ra trước mặt nếu bỏ lỡ không phải đáng tiếc à?

- Ngươi!... Sao ngươi còn chưa thông nhỉ? Cơ hội và nguy hiểm luôn song hành, lúc đáng liều, lúc không, ngươi không thử nghĩ xem, tên Vương Mông đó là quan phụ mẫu của Lạc Thành, từ một năm trước đã lập kế hoạch đối phó với Đường gia, vì sao tới tận bây giờ vẫn chưa làm được gì?

Vương Điền Thị ngơ ngón tay lên chỉ vào trán Trương Thiếu Kiệt.

Tất nhiên là không hiểu nguyên nhân trong đó, Trương Thiếu Kiệt thành thực lắc đầu.

- Nguyên nhân có ba cái, thứ nhất Đường gia là hào môn thế tộc bén rễ ở Lạc thành này mấy trăm năm, mặc dù mấy năm qua đã đi xuống, nhưng thế lực của Đường gia tuyệt đối không thể xem thường. Thế nên một năm trời tên họ Vương kia tập trung dần dần làm suy giảm sức ảnh hưởng của Đường gia, âm thầm ra tay.

Vương Điền Thị hết sức kiên nhân giải thích, không khác gì dạy bảo con nhỏ:

- Thứ hai, Đường Kính Chi là đại tài tử vang danh Lưu Châu, thậm chí cả vương triều Minh Hà này cũng rất có tiếng tăm, thân phận của y không tầm thường, đụng vào y không có lý do hợp lý là không được, Vương Mông luôn kiếm ma thế mạng là vì thế.

- Điều quan trọng nhất là vị Đường lão thái quân kia được hoàng phong, dù không có quyền lực gì, nhưng luận riêng thân phận, có thể ngồi ngang hàng với thúc phụ của ta.

Hai điểm đầu tiên thì Trương Thiếu Kiệt gật đầu thừa nhận, như đám cao thủ hôm nọ chẳng hạn, bỏ đi Đại sư huynh của hắn thì cũng là lực lượng không nhỏ, trong thời gian ngắn huy động thế lực như thế, đứng phía sau phải có thế lực lớn hơn nhiều.

Nhưng điểm cuối thì hắn không đồng ý, dù sao trời cao hoàng đế xa, Lạc Thành xảy ra chuyện gì chắc gì hoàng đế đã biết:

- Chẳng qua là một lão thái bà nửa người đã chôn dưới đất vàng rồi, có gì đáng nói.

Vương Điền Thì lắc đầu:

- Sai! Thực ra Vương Mông sợ nhất là vị lão thái quân đó, trước kia ngươi sống trong giang hồ không biết pháp luật triều đình, cáo mệnh phu nhân một khi qua đời sẽ báo lên cho hoàng thất, khi ấy hoàng gia sẽ phái sứ tiết tới thăm hỏi, xác thực tin tức rồi mới trừ danh trong sách sắc phong.

- Cái gì? Theo như nàng nói thì cho dù tương lai hạ được cái Đường gia kia rồi cũng không được đụng vào lão thái bà đó?

Vương Điền Thị cười tủm tỉm rất thần bí:

- Nếu như là trước kia thì đúng là không đụng vào được, có điều hiện giờ thì khó nói.

- Vì sao?

- Vì ...

Vương Điền Thị vừa yêu vừa hận cái đầu óc quá đơn giản này của Trương Thiếu Kiệt, thế là phân tích tỉ mỉ cho hắn biết thế cục của triều đình hiện nay cùng tình cảnh vi diệu của Điều Cơ.

Qua một lúc rất lâu Trương Thiếu Kiệt vẫn còn chưa hết chấn động, Điền Cơ có khả năng đang âm mưu làm phản sao?

Trước kia hắn làm việc xốc nổi, không suy xét tới hậu quả là vì kiến thức về quan trường quá ít, giờ biết nhiều rồi, hắn cũng hiểu phải suy tính cho an toàn của bản thân.

Nếu như hắn làm càn hạ Đường gia, tương lai Điền Cơ tạo phản còn đỡ, hắn xem như là công thần, nhưng nếu tên khâm sai kia giết chóc vơ vét đủ rồi, quay về kinh thành, bên trên biết chuyện Đường gia, hắn chẳng phải là con dê thế tội sao?

Xem ra chuyện đối phó với Đường gia cứ giao cho Vương Mông làm là tốt nhất.

Vương Điền Thị thấy Trương Thiếu Kiệt trầm ngâm không nói biết hắn nghe vào rồi:

- Trong tay vị lão thái quân kia còn có một tấm ngọc diệp, cái này còn lợi hại hơn cả tấu chương của quan viên, vì nó được gửi thẳng lên cho hoàng hậu, mặc dù ngọc diệp không thể dùng tùy tiện, trình lên cũng không đơn giản, nhưng một khi bị hoàng gia thu được, hậu quả khôn lường. Vương Mông sau khi nhận được mệnh lệnh đối phó Đường gia đã cho người chặn những nẻo đường từ Lạc Thành thông tới kinh thành, phát hiện người khả nghi là bất chấp mọi giá bắt giữ.

Nghe tới đó Trương Thiếu Kiệt mới hiểu đối phó với Đường gia không đơn giản chút nào.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trời còn tờ mờ, mặt trời ngái ngủ vẫn chưa chịu thức dậy.

Trong lòng có tâm sự nên Đường Kính Chi dậy rất sớm, chuẩn bị đợi cửa thành mở một cái là sẽ cùng Ngọc Nhi tới chỗ đất hoang, tới thời khắc này, bên phía nạn dân cũng phải có hành động rồi.

Tri Đông hôm nay có vẻ rất vui, tíu ta tíu tít nói không ngừng, giúp y mặc áo, rồi chạy đi lấy nước, nó vừa mới bê chậu gỗ vào thì nghe có tiếng của Chu Quế Phương:

- Tri Đông, Nhị gia đã dậy chưa?

Giờ phút hiếm hoi được ở bên Nhị gia bị phá hỏng, Tri Đông không vui, vẫn phải đáp lời đi ra mở cửa, tiếp đó Chu Quê Phương dẫn hai nha hoàn đi vào:

- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.

Trong phòng còn có hạ nhân nên Đường Kính Chi chỉ đưa tay đỡ hờ:

- Còn sớm mà, sao nàng không ngủ thêm một lúc.

- Thiếp thân biết Nhị gia rất bận rộn cho nên dậy sớm bảo nhà bếp làm thức ăn, thế nên mang tới cho Nhị gia.

Chu Quế Phương khẽ mỉm cười, rất hạnh phúc, trong phòng có mùi vị của gia đình, nàng đón lấy hộp thức ăn trong tay nha hoàn, tự mình bày từng món ăn lên bàn.

- Nàng thật chu đáo.

Đường Kinh Chi không khách khí, cầm đũa lên ăn:

Chu Quế Phương bày biện hết thức ăn xong bàn cũng kín chỗ, phẩy tay bảo nha hoàn lui ra, đứng ở bên hầu Đường Kính Chi ăn cơm.

- Không cần khách khí như thế, nàng cũng ngồi xuống ăn đi.

Vì phải gắp thức ăn, cho nên Chu Quế Phương đứng rất gần, cổ tay trắng nõn cứ lướt qua lướt lại trước mắt Đường Kính Chi, làm y nhớ lại đêm qua, miệng nói tay làm, nắm luôn tay nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui