Cực Phẩm Tài Tuấn

Đây cũng tâm sự của Đường Kính Chi, nhưng lúc đó y ôm chặt lấy cổ Ngọc Nhi, chỉ thấy khói lửa tiếng la hét khắp nơi, sao đoán được, trầm ngầm hỏi lại:

- Ngọc Nhi, liệu hai nhóm thích khách đó có phải tới hành thích tiểu vương gia không?

Ngọc Nhi gật đầu:

- Theo tỳ thiếp thấy thì đám thích khách hắc y ban đầu rất có thể nhắm vào chúng ta, còn đám người thứ hai dùng cung tiễn thì nhằm vào tiểu vương gia, cung tiễn bắn với độ chính xác cao trong đêm tối, hơn nữa tổ chức được lực lượng lớn cung thủ như thế chỉ có người trong quân đội thôi.

Khi Đường Kính Chi và Ngọc Nhi bỏ chạy, đám người chặn ở cổng sau thấy bọn họ nhưng không tên nào có ý định đuổi theo, có thể thấy khả năng mục tiêu của bọn chúng là Minh Húc rất cao, kẻ nào dám hành thích một vị vương gia? Song dù là ai thì y cũng không cần bận tâm làm gì, vì đối thủ vượt quá tầm của y.

Đường Kính Chi vốn còn định dựa vào thế lực của người ta để thoát khỏi sự truy sát của đám người Điền Cơ, không ngờ ngược lại còn liên lụy, thiếu chút nữa táng thân trong biển lửa.

May mà có Ngọc Nhi ở bên cạnh, nếu không y chết chắc rồi, thực ra không có nàng thì y chết từ lâu rồi.

- Không biết tên Trương Thiếu Kiệt kia có tới không?

Chợt Đường Kính Chi lẩm bẩm:

Ngọc Nhi lòng trùng xuống, lúc đầu nàng ở trên lầu nhìn xuống không thấy bóng dáng của Trương Thiếu Kiệt, nhưng nếu như đúng là Điền Cơ phái người tới, thế nào cũng không thể thiếu hắn, lần sau gặp lại phải làm sao?

- Mong rằng Toàn công công bình yên trốn thoát, chúng ta ngủ thôi.

Đường Kính Chi kéo Ngọc Nhi vào lòng, nhắm mắt lại là ngủ thiếp đi rồi, hiện sức mạnh của y không kém gì nam nhân bình thường, nhờ luyện võ chăm chỉ, cơ bắp rắn chắc hơn nhiều, nhưng thể lực và sức chịu đựng thì vẫn còn rất kém.

Sáng sớm, sương mỏng mông lung, trời rét căm, trên mặt đất phủ lớp sương muối màu bạc trông rất đẹp.

Hai người bọn họ dậy từ rất sớm luyện tập một hồi, rồi mang thịt ra nướng lại ăn, tiếp tục lên ngựa hướng về phía bắc, trước khi lên đường ám vệ Đường gia đã vẽ sẵn những tuyến đường phòng khi bị thất tán, hai người chỉ cần nhắm phương hướng đại khái thế nào cũng gặp lại được nhau.

Chỉ vài ngày thôi là lập đông rồi, nhưng nhiệt độ phương bắc đã lạnh hơn cả ngày lạnh nhất trong năm ở Lưu Châu, hai bọn họ đi một lúc chóp mũi đã lạnh đỏ bừng, Đường Kính Chi rét run, xem bản đồ thì tòa thành gần nhất cũng phải đi ngựa ba canh giờ nữa mới tới, ngoài cắn răng chịu đựng thì không còn cách nào khác.

Tấm da báo kia vốn rất ấm, nhưng không chế tác thành y phục che kín người, hai là cưỡi ngựa, cần ngẩng đầu lên nhìn phương hướng, gió chui vào khe hở, nên tác dụng không nhiều.

Tuy nói chỉ làm theo chức trách, nhưng mấy ngày trước Toàn công công kịp thời tới nơi, xem như là ân nhân của y, cho nên Đường Kính Chi rất lo lắng cho an nguy của ông ta, chỉ nghỉ trên đường một lần, đến chiếu bọn họ tới được tòa thành nhỏ, tên là Ngô Định Thành.

Xuống ngựa ở cổng thành, nộp bốn đồng lệ phí vào thành, đây là tòa thành nhỏ, tường đắp bằng đất, nhìn quanh chẳng có mấy công trình ra hồn, đường không lát đá, cây cối trơ trụi, trời lạnh lại là buổi sáng, người đi đường rất ít, từng cơn gió thổi qua làm rác rến bay khắp nơi, trông khá là thê lương, đây là tòa thành nghèo, thời tiết lại lạnh bọn họ không dừng chân ở đây.

Trong tòa thành nhỏ này có cửa hiệu của Đường gia, mỗi năm qua tết là Đường Kính Chi đi thị sát kiểm tra sổ sách cửa hiệu một lần, tới nay y đã đến đây hai lần.

Dắt ngựa đi tới một khách sạn nhỏ, tiểu nhị hăm hở chạy ra chào mời niềm nở:

- Hai vị khách quan, xin hỏi là muốn ăn cơm hay muốn thuê phòng? Chỗ tiểu nhân giường chiếu sạch sẽ, giá cả phải chăng, thức ăn hương sắc vị vẹn toàn, đảm bảo khách quan hài lòng.

Đường Kính Chi phẩy tay:

- Cả ăn cơm trước đã, vừa ý thì thuê phòng ở lại.

- Vâng vâng, đảm bảo hai vị vừa ý ạ.

Tiểu nhị cúi người xuống làm động tác mời, áp giọng nói nhỏ:

- Đường đầu lĩnh đang đợi, mời hai vị.

Đường Kính Chi và Ngọc Nhi nhìn nhau rồi theo tiểu nhị đi vào, không biết rằng trong tửu quán đối diện có đôi mắt quyến rũ nhìn theo bọn họ.

Đi theo tiểu nhị kia tới một gian phòng, tiểu nhị gõ cửa, người đi ra mở là Đường Uy, hay hai vị chủ tử bình an vô sự, Đường Uy mừng rỡ quỳ xuống:

- Nhị gia và Ngọc di nương quả nhiên là người tốt có trời phù trợ, trở về bình an, nô tài thỉnh an.

Đường Kính Chi đích thân đi tới đỡ hắn lên:

- Cũng may nhờ Ngọc di nương võ nghệ cao cường, nếu không Nhị gia ngươi đã lành ít dữ nhiều rồi.

Nghe Đường Kính Chi khen mình trước mặt hạ nhân, Ngọc Nhi đỏ mặt.

- Ấy, Nhị gia, thứ trong tay người là?

Đường Kính Chi lúc xuống ngựa ở cổng thành đã cuộn da báo lại ôm trong lòng, Đường Uy nhìn thấy tò mò hỏi:

- Cái này hả?

Đường Kính Chi trải tấm da báo ra:

- Đêm qua Ngọc di nương giết trong rừng đấy, con thú đen đủi này chọn nhầm vật săn bị đâm một kiếm xuyên họng luôn.

- A? Là một con hắc báo.

Đường Uy giật mình hô lớn, dù võ nghệ của hắn rất cao, nhưng chiến đấu với một con báo linh hoạt trong rừng vào ban đêm, cũng không dám tự tin nói sẽ thắng.

Ở Vương triều Minh Hà này nếu như nữ tử nào đó còn mạnh mẽ, giỏi giang hơn tướng công của mình, nam nhân sẽ cảm thấy cực kỳ mất mặt, thậm chí ghét thê tử của mình, nhưng hiển nhiên Đường Kính Chi không phải người như thế, y kiêu ngạo vì cưới được một nữ cao thủ võ lâm lại còn xinh đẹp.

Nhìn tướng công khen mình thì mặt dương dương đắc ý cứ như con báo do chính y giết, Ngọc Nhi thầm thở phào, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhẹ.

Gấp tấm da báo lại, Đường Kính Chi nói:

- Đợi ta tới kinh thành sẽ tìm thợ may chế nó thành một cái áo choàng khoác lên người.

- Đúng đấy ạ, hiện giờ kinh thành hẳn là ngập trong tuyết rồi, có áo choàng da báo sẽ ấm hơn nhiều.

Tránh đường cho Ngọc Nhi đi vào trước rồi Đường Uy mới đi theo, tiểu nhị kia không cần phải bảo đã chạy đi chuẩn bị cơm nước rồi.

- Phải rồi, ngươi có tin tức của Toàn công công không?

Vừa ngồi xuống xuống ghế, Đường Kính Chi hỏi ngay:

Đường Uy chắp tay đáp:

- Bẩm Nhị gia, hôm qua Hồng đại hiệp và bọn tiểu nhân trên đường rút lui vừa vặn gặp được Toàn công công và đám Vũ Lâm quân đang bị kẻ địch công kích, liền thuận tiện cứu họ, Toàn công công sợ hãi quá độ, thấy Hồng đại hiệp võ nghệ cao minh, liền nhờ Hồng đại hiệp hộ tống lên kinh thành trước rồi.

- Toàn công công không sao là tốt rồi.

Với tính cách Hồng Phong mà nói, ắt sẽ không để Toàn công công vào mắt, hẳn đồng ý hộ tống ông ta lên kinh cũng là sợ ông ta có mệnh hệ gì thì liên lụy đến Đường Kính Chi.

Nếu Hồng Phong có thể đưa Toàn công công bình an tới kinh thành thì đó là ân tình rất lớn! Ở kinh thành y không có một người bạn nào, đây là chuyện có lợi.

Ngọc Nhi thì nhướng mày, cực kỳ bất mãn với Toàn công công, nơi này còn cách kinh thành rất xa, Hồng Phong đi rồi, tướng công thư sinh sẽ mất đi một phần an toàn.

Ba người đang nói chuyện thì tiểu nhị gõ cửa:

- Khách quan, thức ăn xong rồi ạ.

- Vào đi.

Hiện là buổi chiều, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đều đã đói meo, tiểu nhị đi vào xếp thức ăn lên bàn rồi cung kính lui ra, tổng cộng có sáu món ăn và một bát canh gà bốc hơi nghi ngút.

- Đường Uy, ngươi cũng ăn đi.

Đường Kính Chi đẩy cho Đường Uy hai món ăn một chay một mặt, còn múc cho hắn một bát canh gà, trời lạnh như thế này có bát canh gà nóng vào bụng đi đường sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Đường Uy lại nhận lấy bát cơm do Ngọc Nhi đưa cho rối rít tạ ơn bê sang một bên ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui