Cực Phẩm Tài Tuấn

Trịnh Kiếm Thu lần này phụng lệnh tới Ni Lạc Thần là muốn nghe ngóng hoàng đế lệnh khâm sai ngừng nam hạ là do đâu, có bọn họ đều đoán khả năng có liên quan tới Đường Kính Chi, nhưng cũng không thể khẳng định là y đã nói gì với hoàng đế, kỳ thực Trịnh Kiếm Thu đã tới kinh thành mấy ngày rồi, tới mấy nhà quan gia có quan hệ không tệ với Trịnh gia, có vài suy đoán, về sau lại nghe hoàng đế gần đây thu một sĩ tử chân trắng tên Đường Kính Chi làm cận thần, cho nên mới đảo quanh cửa cung đợi y.

Trịnh Kiếm Thu cũng hiểu trước đó Trịnh gia có điều không phải với Đường gia, cho nên mới đầu định thăm dò vài câu, kiếm lý do giải thích, bày tỏ áy náy, rồi mới đem mục đích chuyến đi nói ra, nhưng Đường Kính Chi làm như hai bên không có chuyện gì, huyên thuyên trời đất, làm hắn không nhịn được phải lên tiếng trước:

- Đường hiền đệ, hai ta có duyên kết giao một hồi, tính ra có vài phần tình nghĩa, lần này vi huynh muốn hỏi, vì sao hoàng thượng lại bảo Mạnh khâm sai ngừng nam hạ? Chuyện này có liên quan tới đệ không?

Đường Kính Chi nhấp một ngụm rượu, cố ý nhíu mày:

- Chuyện này đúng là có chút liên quan tới đệ ...

- Hiền đệ, chúng ta là người ngay không nói lời mờ ám, trước đó vi huynh đúng là có chỗ không phải với Đường gia, có điều Trịnh gia cũng có cái khó của mình! Vấn đề này liên quan tới mấy trăm mạng người Trịnh gia, mong đệ có thể nói cho ta biết sự thực.

Trịnh Kiếm Thu thấy Đường Kính Chi hàm hồ, vội nói:

Hừ! Mấy trăm mạng của Trịnh gia?

Đường Kính Chi hừ lạnh trong lòng, người của Trịnh gia là người, người của Đường gia không phải là người sao? Trước đó tại Lạc Thành, lúc Đường gia vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, đã gửi không ít thư cầu cứu Trịnh gia, nhưng toàn bộ như đá chìm đáy biển! Hạ nhân phái đi càng không gặp nổi mặt cha con chúng.

Cũng đúng thôi trong mắt quan lớn một phương như Trịnh gia, Đường gia có là cái gì?

Ở Trịnh gia, ngoài Trịnh Tuyết Mai, y không thương xót một kẻ nào hết.

Bất mãn thì bất mãn, Đường Kính Chi nghiêm mặt nói:

- Trịnh huynh chân thành như thế thì tiểu đệ đành nói thật, vị Mạnh khâm sai đó ngừng nam hạ đúng là có liên quan tới đệ, nhưng quan hệ không lớn!

- A, hiền đệ có thể nói rõ hơn được không?

- Tiểu đệ sở dĩ vào kinh là vì khi ở Lạc thành có mượn danh nghĩa lão thái quân, dâng ngọc điệp lên hoàng gia, trên ngọc điệp có nói đám người Điền Cơ Vương Mông tham ô hối lộ vô tội vạ, bị Mạnh khâm sai bức bách, có dấu hiệu tạo phản.

Nghe tới hai chữ tạo phản tim Trịnh Kiếm Thu đập bịch một cái, có điều chuyện hai nhà kết minh mật mưu vô cùng bí mật, hắn không tin Đường Kính Chi tai mắt thông thiên, có thể nghe ngóng được chuyện này.

Trịnh Kiếm Thu nghĩ như thế không phải là không có lý, nhưng hắn không biết hai điều, thứ nhất nhờ điều tra những chuyến hàng bị đánh cắp, ám vệ Đường gia mò tới Điền Cơ, đồng thời nằm vùng ở đó tới tận bây giờ, họ là con bài bí mật nhất của Đường gia nên hạn chế liên hệ đưa tin ra ngoài, chỉ dùng vào lúc quan trọng nhất, trước đó Đường gia chủ yếu đối đầu Vương Mông chưa dùng tới họ.

Thứ hai Hồ Kiều Kiều không ngừng theo dõi Đường Kính Chi, cũng mò tới được Điền Cơ, sau lưng Lưu Yên Các là một tổ chức sát thủ lớn có không ít hảo thủ võ lâm, cùng tai mắt thu thập tình báo.

Cho nên Đường Kính Chi không khó nghe ngóng được chuyện hai nhà này mật mưu, bằng chứng xác thực thì không có, nhưng đủ suy đoán được.

- Hiền đệ quả nhiên nhanh trí, nhưng sao chuyện này lại nói là không liên quan lớn tới đệ?

Nụ cười của Trịnh Kiếm Thu có hơi héo:

- Vì vị Mạnh khâm sai đó dọc đường giết chóc quá nhiều, đụng chạm tới không ít quan lớn, khiến cho người người oán hận, hơn nữa hắn ta trong mười mấy ngày ngắn ngủi giết hơn trăm viên quan, giết xong phủi đít đi mất, làm những nơi hắn đi qua không có quan viên quản lý, bách tính làm náo loạn lên rồi.

Trịnh Kiếm Thu thầm mừng rỡ, quả nhiên chuyện không nằm ngoài dự liệu của phụ thân.

Trịnh Thắng sở dĩ có thể leo lên được vị trí Tuyên Uy tướng quân là trừ nhờ ông ta giỏi dùng binh, từng lập không ít công lao, rất được tiên hoàng coi trọng, còn điều nữa là kết thông gia với lão thần trong kinh, hai vị bình thê của ông ta đều tiểu thư nhà quan, không có người ở kinh nâng đỡ và tiến cử thì không thể có vị trí cao như vậy, cho nên ở Ni Lạc Thần, Trịnh gia có chút quan hệ.

Trịnh Kiếm Thu chuyến này lên kinh thành làm việc kỳ thực may nhờ Đường Kính Chi, trong mấy đứa con trai của Trịnh Thắng, chỉ có hắn là quen biết Đường Kính Chi, nếu không mấy tên đệ đệ của hắn thân thiết với quan viên trong kinh hơn, nhất định không cho hắn cơ hội thể hiện, ngoại công của bọn chúng ở trong kinh, muốn nghe ngóng tin tức thuận tiện hơn Trịnh Kiếm Thu nhiều.

- Ngoài ra thì còn một điều nữa, là mấy vị nội các đại học sĩ tố cáo chuyện này với hoàng thái hậu, hoàng thái hậu nổi giận, trách mắng hoàng thượng, đồng thời bắt hoàng thượng hạ chỉ không cho Mạnh khâm sai nam hạ.

Những lời này của Đường Kính Chi là sự thực:

Đem so với tin tức mấy ngày qua nghe ngóng không khác bao nhiêu, Trịnh Kiếm Thu tin là thật, nếu như hoàng thượng không nghi tới Trịnh gia, vậy chỉ cần Mạnh khâm sai kia quay về thì Trịnh gia không cần dính líu Điền Cơ nữa.

Hắn đang thầm suy nghĩ thì Đường Kính Chi nói thêm một câu đánh vào trúng chỗ ngứa:

- Trịnh huynh, tiểu đệ mấy ngày qua ở bên hoàng thượng, còn biết hoàng thái hậu giận hoàng thượng làm bừa, bắt hoàng thượng hạ chỉ bắt Mạnh khâm sai vào xe tù, áp giải lên kinh, đồng thời đã chọn xong được khâm sai thứ hai, mai có khả năng lên đường.

- Thật sao?

Trịnh Kiếm Thu kìm chế lắm mới không lập tức đứng bật dậy:

- Vậy hiền đệ có biết vị khâm sai thứ hai là ai không?

- Cái này thì tiểu đệ không rõ, chỉ nghe nói là vị quan ấy cách đây không lâu còn trong đại lao, sáng nay mới được hoàng thái hậu hả chỉ phóng thích.

Trịnh Kiếm Thu kinh ngạc :" Chẳng lẽ là hắn?"

Nếu thế thì Trịnh gia được cứu rồi, hai tay giấu trong ống tay áo của Trịnh Kiếm Thu bất giác siết chặt, mấy ngay qua hắn và cha hắn bị chuyện khâm sai, cùng việc Điền Cơ dồn ép, làm ngày ngày gặp ác mộng, lúc nào cũng là cảnh Vũ Lâm quân xông vào phủ giết người.

- Đa tạ hiền đệ cho biết, nào, chúng ta cạn chén.

- Cạn chén!

Đường Kính Chi nâng chén uống cạn.

Hai người bọn họ uống vài chén thì cửa phòng bao bị người ta đẩy ra, Hứa Dũng đi vào, Đường Kính Chi vờ cúi đầu gắp thức ăn, khóe mắt để ý thấy Hứa Dũng lắc đầu với Trịnh Kiếm Thu, không hiểu hai kẻ này giở trò gì.

Trịnh Kiếm Thu thầm thở phào, dù sao trước đó Trịnh gia có điều không phải với Đường gia, nên hắn sợ Đường Kính Chi vào kinh đắc thế sẽ gây chuyện bất lợi cho hắn.

Cho nên trước đó hắn không đợi Đường Kính Chi mà một mình đi trước, kỳ thực hắn ngầm phái hạ nhân nấp hai bên đường quan sát xem có người ngầm theo dõi không.

Có điều hắn không biết người thường sao nhận ra được ám vệ.

- Hiền đệ, nay đệ có may mắn hầu hạ bên hoàng thượng, tiền đồ ắt vô hạn, sau này đừng có quên vi huynh nhé.

Tâm sự được bỏ xuống, Trịnh Kiếm Thu cười sang sảng nói:

Đường Kính Chi lắc đầu:

- Trịnh huynh nhầm rồi, đệ đã thề không vào triều làm quan, điều này cũng đã nói với hoàng thượng, làm gì có tiền đồ gì.

Trịnh Kiếm Thu tròn mắt nhìn Đường Kính Chi như quái vật, rồi thở dài, trách:

- Hiền đệ ơi là hiền đệ, đệ có biết thiên hạ bao nhiêu người cả đời dùi mài kinh sư mong một lần đề danh bảng vàng, vào triều làm quan, nhưng đệ .. Ài, mọi thứ bày sẵn trước mặt lại gạt đi.

Đường Kính Chỉ chỉ mỉm cười mặc cho hắn nói, uống thêm vài chén rượu hai người ai nấy rời đi, Đường Kính Chi không mời Trịnh Kiếm Thu tới nhà, còn Trịnh Kiếm Thu chưa hết phòng bị, cũng không nói chỗ ở của hắn tại Ni Lạc Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui