Cực Phẩm Tài Tuấn

Thấy cảnh này Tử Quyên biết ý ra ngoài, đồng thời đuổi hết nha hoàn khác đi.

- Thối lắm.

Trương Thiếu Kiệt muốn đánh, nhưng tay giơ lên không tát xuống được, chỉ mặt Điền Khinh Dao, run rẩy nói:

- Ta mới đi không lâu, con tiện nhân ngươi đã không chịu nổi cô đơn mò đi tìm nam nhân khác rồi, còn dám mặt dày nói ngày nhớ đêm mong, ngươi
tưởng ta là thằng ngu hay sao?

- Thiếu Kiệt.

Điền Khinh Dao ngẩng đầu lên, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt xinh đẹp hắn dấu tay bắt mắt:

- Từ khi chàng cứu thiếp thân khỏi Lạc thành, thiếp thân đã quyết định
đời này chỉ theo một mình chàng, nếu chàng không tin, thiếp thân chết
ngay đây cho chàng xem.

Thình lình ả đứng bật dậy, lao đầu vào tường.

Hành động của Điền Khinh Dao cực kỳ bất ngờ cực nhanh, không hề có chút làm
bộ nào làm Trương Thiếu Kiệt kinh hoàng, triển khai khinh công mới khó
khăn lắm giữ lấy được vạt áo, cứu ả một mạng:

- Tiện nhân, ngươi điên à?

Dù miệng mắng chửi, nhưng lòng hắn mềm xuống.

Điền Khinh Dao ôm lấy lưng Trương Thiếu Kiệt, khóc nức nở kể lể:

- Từ khi chàng đi, thiếp thân một mực ở trong tiểu viên, tới cửa không
bước ra ngoài nửa bước, lo lắng trông ngóng, làm gì có tâm tư tìm nam
nhân khác khoái lạc? Nếu chẳng phải hôm qua tên cẩu tặc Điền Cơ ép thái
quá, thiếp thân sao chịu tới phủ tên họ Hồ xấu xí đó.

Trương Thiếu Kiệt vùng mình, nhưng không thoát được hai tay ôm chặt như keo của Điền Khinh Dao.

- Thiết Kiệt, thiếp thân biết, nhất định chàng chê thiếp thân không chết thủ tiết vì chàng phải không?

Điền Khinh Dao khóc rất thương tâm, nhìn Trương Thiếu Kiệt.

Trương Thiếu Kiệt quay đầu đi không đáp.

- Không phải là thiếp thân không dám, mà là thiếp thân không thể chết,
chàng làm việc dưới tay Điền Cơ, trừ mấy nhân sĩ giang hồ thô lỗ thì
ngay một bằng hữu có chút quyền lực cũng không có, chàng nói xem, nếu
thiếp thân chết rồi, ai giúp được chàng nữa.

Điền Khinh Dao tủi thân nói:

- Hơn nữa, nếu chàng về nghe tin thiếp thân chết, nhất định sẽ nổi giận
mất lý trí, đi giết Điền Cơ. Nhưng tên cẩu tặc xảo trá đó thấy thiếp
thân đã chết, sao chẳng tính được chuyện chàng báo thù, tới khi đó chàng chẳng những không giết được lão, còn mất mạng oan uổng.

Điền
Khinh Dao nói có tình có lý, Trương Thiếu Kiệt không thể phản bác, có
một điều hắn có thể khẳng định, nếu Điền Khinh Dao lấy cái chết thủ tiết vì hắn, hắn sẽ cầm Thanh Phong ba xích, đi lấy cái mạng chó của Điền
Cơ.

*** Thanh Phong kiếm vốn đi một đôi.

Cắn chặt răng, Trương Thiếu Kiệt do dự một lúc cuối cùng vẫn không nhịn được, rít lên:

- Tiện nhân, nói, tên họ Hồ đã làm gì ngươi chưa?

- Chưa!

Điền Khinh Dao lắc đầu:

- Thiếp thân nhận lệnh, cố ý tìm cách trì hoãn rất lâu, vừa tới Hồ phủ ngồi xuống thì Tử Quyên đã tới báo chàng về.

- Thật không?

Hai mắt Trương Thiếu Kiệt nhìn thẳng vào mắt Điền Khinh Dao.

Điền Khinh Dao không né tránh, ủy khuất gật đầu:

- Thật mà.

Sắc mặt Trương Thiếu Kiệt dãn ra một chút, Điền Khinh Dao vội vàng buông tay, đỡ hắn ngồi xuống, rót chén trà lấy lòng:

- Thiếu Kiệt, chàng là đại trượng phu, đừng giận tiểu nữ tử mà, sau này chàng muốn gì thiếp cũng chiều.

- Như thế còn được.

Trương Thiếu Kiệt thuận thế xuống thang, nói thực lần này hắn không hoàn thành nhiệm vụ, hại Điền Khinh Dao phải sống khó khăn, trong lòng cũng tự
trách bản thân không bảo vệ được nữ nhân của mình, mặt hiện vẻ hung tợn:

- Cẩu tặc Điền Cơ đó thật đáng hận, ta không làm việc cho lão khốn đó
nữa, nàng nói xem liệu ta có nên đi tìm tiểu vương gia bày tỏ trung
thành không?

Điền Khinh Dao cả kinh, vội nói:

- Không được.

Trương Thiếu Kiệt không vui:

- Vì sao? Tiểu vương gia là người thuộc long tộc, thế lực hơn tên cẩu tắc rất nhiều, hơn nữa nếu sau này cả hai bọn họ cùng dấy binh tạp phản,
tương lai hoàng đế cũng do Phúc Thọ vương làm, ta bỏ Điền Cơ, quy thuận
tiểu vương gia có gì không tốt?

- Thiếu Kiệt, hiện nay Điền Cơ và tiểu vương gia sở dĩ coi trọng chàng, khách khí với chàng là vì hai nhà còn chưa quen thuộc, muốn thông qua chàng liên hệ đôi bên mà thôi,
nhưng nếu chàng bỏ Điền Cơ, quy thuận tiểu vương gia thì chàng không còn cái ưu thế đó nữa.

Trương thiếu Kiệt không cãi được, cầm chén trà uống ực một cái, hậm hực nói:

- Vậy theo ý nàng ta phải theo tên cẩu tặc cả đời à?

- Đương nhiên không phải!

Điền Khinh Dao chưa bao giờ có thiện cảm với Điền Cơ, phải gả cho Vương Mông là vì phụ mẫu của ả chỉ là một phú thương, không có năng lực đối kháng
với Điền Cơ, nhưng hiện giờ ả có cơ hội tốt như thế tất nhiên muốn sớm
ngày thoát khỏi tầm khống chế của lão:

- Phúc Thọ vương và Điền Cơ
liên hợp, nếu thành công thì phe được lợi nhất và Phúc Thọ vương, cho
nên tất nhiên chúng ta sẽ quy thuận họ để được lợi ích lớn nhất. Thiếp
thân sở dĩ ngăn cản chàng là vì hiện còn chưa tới lúc, người nắm quyền
ghét nhất kẻ phản bội! Giờ chàng đi quy thuận, người ta không coi trọng, mà còn khinh bỉ chàng, cùng lắm cho cái chức nhàn thôi.

- Vậy thì phải đợi tới khi nào, nếu muốn quá chỉ e lỡ mất cơ hội.

Trương Thiếu Kiệt rất nghe ả, nên thực lòng hỏi:

- Hiện giờ có thể rồi, nhưng chàng chỉ ngầm giúp tiểu viên gia thôi, ví
như có thể khéo léo tiết lộ thông tin về Điền Cơ, để hắn ý thức được
chàng có lợi với hắn, đợi hắn lên tiếng chiêu mộ chàng trước mới được.
Còn muốn bày tỏ trung thành, ít nhất phải đợi tới Hải Châu một chuyến,
tìm hiểu xem trong số con cái của Phúc Thọ vương, ai có bản lĩnh cao
nhất, có khả năng kế thừa tước vị của Phúc Thọ vương mới được.

- Ừ, nàng nói phải làm, muốn quy thuận phải quy thuận kẻ có thực lực mạnh nhất, vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo.

Trương Thiếu Kiệt gật đầu như gà mổ thóc:

- Người ta suy tính cho chàng tất nhiên phải tính sao cho vẹn toàn rồi.

Điền Khinh Dao thỏ thẻ:

- Còn đau không?

Trương Thiếu Kiệt đưa tay vuốt ve gò má Điền Khinh Dao, lòng đau xót, vừa rồi quá lỗ mãng:

Điền Khinh Dao nắm tay hắn, áp lên má, cười khẽ:

- Di mẫu không đau.

Hai chữ này đúng là tử huyệt của Trương Thiếu Kiệt, hắn bất chấp giờ là giữa trưa, bế xốc Điền Khinh Dao vào trong phòng ...

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi tiếp Trịnh Kiếm Thu, Đường Kính Chi nấp vào tiểu viện bí mật, ăn
trưa xong, Ngọc Nhi đi thăm dò tin tức, y nhàn nhã không có việc gì làm
nằm khoèo ngủ trưa, bất chợt có tiếng mở cửa khẽ.

Đường Kính Chi rất cảnh giác, ngồi bật dậy, tay rút cương châm:

- Ai?

Một thiếu nữ vóc dáng yểu điệu mang khăn che mặt đi vào:

- Tỷ phu đừng sợ, là muội nè.

Nhìn thấy Hồ Phụng Kiều, Đường Kính Chi thở phào:

- Đang ban ngày, sao muội tới tới tìm ta?

Trước kia vì tránh gặp mặt Ngọc Nhi, nàng thường nhân lúc đêm khuya tới tìm, cho nên Đường Kính Chi mới hỏi như vậy.

- Tỷ phu, người ta còn là hoàng hoa khuê nữ đó, không tới tìm tỷ phu ban ngày, chẳng lẽ ...

Hồ Phụng Kiều dậm chân phụng phịu, làm hai cái bánh bao tròn trịa rung rinh, đôi mắt đẹp ném cho y một ánh mắt ai oán ...

- Không, không, ý ta không phải như thế ...

Đường Kính Chi không dám nhìn nàng, con yêu tinh này có sức sát thương với nam nhân quá lớn:

Hồ Phụng Kiều thấy Đường Kính Chi đỏ mặt luống cuống như tiểu tức phụ thì che miệng cười ngặt ngoẽo.

Đường Kính Chi thừa biết cô nàng này lúc nãy cố ý trêu mình, y định trừng mắt lên nhìn nàng, nhưng ma xui quỷ khiến nào mắt chiếu đúng ngực nàng.

Bị ánh mắt hau háu của y chiếu vào ngực Hồ Phụng Kiều cũng chẳng ngại, có điều thu lại tiếng cười đi tới ngồi xuống:

- Tỷ phủ, Phụng Kiều sở dĩ phải tới đây gấp là muốn nói cho huynh một chuyện.

- Ồ, có chuyện gì vậy ?

Đường Kính Chi ngồi thẳng dậy, mặt trở nên nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui