Cực Phẩm Tài Tuấn

Y đã tới đây tức là hiểu hết mọi chuyện rồi, chẳng cần giả dối thăm dò hay che dấu gì, Tiêu Kiến thừa nhận luôn:

- Đúng vậy, cha gia được tin Minh Húc đã tới Kiên Thành, nếu không ra tay ngay, chỉ e những kẻ đang ngóng chiều gió sẽ ngả về phía bọn chúng hết.

- Tiêu công công quả nhiên sảng khoái, không dám dấu, lần này Lâm mỗ tới là muốn hỗ trợ công công một tay.

Đường Kính Chi đem phương án thương lượng với Hồ Phụng Kiều nói ra:

Vì thời gian gấp gáp, ngoài làm liều không còn cách nào khác, Tiêu Kiến đang vắt óc tính cách làm sao đảm bảo nhiệm vụ lần này thắng lợi, đứng bật dậy đi lại mấy vòng, đột ngột chắp tay thi lễ:

- Đường công tử đúng là cơn mưa giải hạn đúng lúc của cha gia, có công tử giúp sức còn lo gì đại sự không thành, đợi về kinh, cha gia nhất định không quên báo công đầu của công tử với hoàng thái hậu.

Quả nhiên là thế, Đường Kính Chi vốn không tin hoàng đế có tâm cơ thủ đoạn thế này.

Mặt trời ngả về phía tây, thời gian đã sắp tới giờ đóng cửa thành, phía cổng thành bắc có mười mấy cỗ xe ngựa chở quan tài lọc cọcc đi vào, bên cạnh mỗi cỗ xe có năm sáu tráng háng đi cùng.

- Đầu mục, sao tiểu nhân thấy không bình thường lắm.

Một tên quân sĩ đi tới cạnh tên đội trưởng nói:

- Có cái gì bất thường, bớt quản chuyện bao đồng đi, đút tiền vào túi về nhà cho sớm, ngươi thích quản chuyện thiên hạ hay nghe bà nương ngươi chửi vì cái lương tháng còi cọc của ngươi. Mau quát bọn chúng vào thành cho nhanh, chúng ta còn đóng cửa.

Đội trưởng trông coi cổng thành lạnh lùng nói:

- Vâng.

Tên quân sĩ thấy đội trưởng nổi giận không dám thừa lời nữa, đi ra cổng thành quát tháo:

- Này, mấy cái xe ngựa kia, đi mau lên, sắp tới giờ đóng cửa rồi.

- Biết rồi quan gia.

Đám mã phu đáp lời, quất roi lên lưng ngựa, thúc bọn chúng đi nhanh hơn.

- Tiểu Tam, ngươi thúc dục gấp thế làm gì, muốn về sớm ngủ với bà nương lẳng lơ của ngươi à?

Một tên quân sĩ đứng trên tường thành cười hô hố nói vọng xuống.

- Ha ha ha, khả năng này cao nha, nghe nói tức phụ của Tiểu Tam là đóa hoa có tiếng của Tiểu Lý trang, từ khi có bà nương đó, Tiểu Tam đội lên đầu, không dám ra khỏi nhà nửa bước.

Tên khác phụ họa.

Tiểu Tam bị đám kia trêu ghẹo tức tối nói:

- Đánh rắm, lão tử đường đường đại trượng phu mình cao tám thước, có gì không dám, đi, hôm nay ta mời các ngươi tới thanh lâu uống rượu.

- Này, chính ngươi nói đấy nhá.

- Nói không giữ lời là chó con.

Đám quân sĩ đang láo nháo đùa giỡn thì đội xe ngựa kia tới gần, mấy tên quân sĩ cầm trường thương đi tới kiểm tra, chẳng biết vì sao lại xảy ra va chạm, hai bên xô đẩy chửi bới nhau, làm thu hút hơn 20 tên quân sĩ gác cổng thành tới, rồi đám tráng hán đi bên cạnh xe đột nhiên rút cương đao giấu dưới xe xông tới.

- Á.

- Các ngươi là ai?

Đám quân sĩ thủ thành không kịp phản ứng, tức thì bị chém chết non nửa, đám còn tuy hoàn hồn trở lại, nhưng cầm trường thương, người ta lại dùng vũ khí cận thân, lập tức thành vong hồn dưới đao, kẻ thông minh thì ném vũ khí bó chạy, có điều bị cương đao phóng xuyên qua ngực mà chết.

- Không xong rồi, có loạn tặc xông vào thành.

Tên đội trưởng hét lớn, mau chóng leo lên tường thành, trên đó có hơn ba mươi cung tiễn thủ, đang luống cuống giương cung lắp tên bắn xuống.

Nhưng đám tráng hán dưới kia đã mở nắp quan tài, lấy lá chắn bên trong ra che chắn, không ai bị thương, sau đó chia hai hướng đánh lên cổng thành.

Cổng thành một khi bị tập kích sẽ đốt lửa cảnh báo, có điều ba tên quân sĩ đĩ tới đống lửa còn chưa kịp đốt đã bị tên đột trưởng, vung đao chém liền ba phát, ba cái đầu rụng xuống vẫn tròn mắt không sao tin nổi.

Giết ba tên quân sĩ định đốt lửa cảnh báo rồi, tên đội trưởng cầm cung tên, quấn vải tẩm dầu đốt rồi bắn ra ngoài thành, tránh bị quân sĩ ở các cổng thành khác phát hiện, cho nên hắn bắn không cao, nhưng lúc này trời đã tối, những người nấp trong khu rừng gần đó vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Thấy tín hiệu báo thuận lợi, hơn nghìn Vũ Lâm quân lên ngựa, phóng hết tốc lực về phía cổng thành.

Mặt đất như cái trống bị dùi lớn gõ lên, ầm ầm ung chuyển, chẳng mấy chốc bọn họ đã phóng tới trước cổng thành, song không dừng lại mà hướng thẳng tới phía Điền phủ.

Cùng lúc cổng thành động thủ, Đường Kính Chi và Tiêu Kiến cũng có hành động.

Hai người ai nấy tự dẫn người của mình hướng về tiền môn và hậu môn của Điền phủ, vì thủ hạ của Hồ Phụng Kiều là đội trưởng gác tiền môn, cho nên nơi này giao cho Đường Kính Chi, phải nhanh chóng chiếm được cửa cho Vũ Lâm quân xông vào chém giết.

Lý Thanh hôm nay giống như thường ngày, dẫn hơn ba mươi người thủ vệ cổng Điền phủ, trời sắp tối, hắn nói:

- Triệu Ngũ, buổi tối trời lạnh, ta bảo nhà bếp chuẩn bị cho mọi người mấy vò rượu để sau cửa ấy, ngươi mang ra đây, các huynh đệ làm một chén cho ấm bụng. Tối nay Trịnh tướng quân tới làm khách đấy, uống xong ròi thì ưỡn thẳng lưng lên, lấy tinh thần một chút, đừng để người ta xem thường.

- Được rồi.

Một hộ vệ trung niên đang đứng co ro trong gió lạnh, nghe vậy mừng húm, đang là mùa đông, dù Kiên Thành nằm lệch về phía nam, lại có Phượng Hoàng sơn che chắn, song buổi tối đứng phơi mặt ngoài cửa vẫn rất lạnh, liền chạy vào trong phủ, thấy mấy vỏ rượu để sắn, hớn hở bê ra.

Đám hộ vệ khác nghe nói có rượu uống phấn chấn hẳn lên, một hộ vệ trẻ vỗ ngực nói:

- Lý đầu lĩnh, chúng ta đều là người được chọn từ trong ngàn quân sĩ ra, dù quân chính quy chắc gì đã hơn được, lát nữa Trịnh tướng quân tới sẽ phải gật đầu tán thưởng.

- Bớt khoác lác đi, uống xong rồi về vị trí.

Lý Thanh lấy một túi rượu trong lòng ra, mở nắp tu ừng ực.

Hộ vệ trông cửa không được uống rượu, càng chẳng nói tới mang túi rượu bên người, nhưng ở đây Lý Thanh địa vị cao nhất, không ai dám nói gì hắn.

Triệu Ngũ bê vò rượu ra, định mời Lý Thanh chén đầu, nhưng thấy Lý Thanh có rượu mang trên người, nghĩ hắn nhất định uống rượu ngon, không thèm thứ rượu này, nên làm một ngụm trước, rượu vào bụng, hơi ấm bốc lên, người dễ chịu hẳn.

Tiếp đó đám còn lại cũng luôn phiên nhau uống.

Chỉ có ba tên không thích rượu là ở nguyên vị trí, đám còn lại chẳng ít thì nhiều cũng làm vài ngụm, Lý Thanh nhìn ba tên hộ vệ kia, chậm rãi đi tới.

- Í, có động đất à?

Triệu Ngũ là tên mê rượu, đợi mọi người uống hết, lại rót cho mình chén nữa, nhưng nương ánh trăng chiếu xuống, thấy rượu trong chén, xuất hiện vòng sóng lan tỏa, ngạc nhiên nói:

- Hô hô, được mấy chén mà đã say rồi?

- Không, có gì đó không ổn rồi.

Có tên mẫn cảm hơn, nhíu mày tập trung lắng nghe.

Chẳng bao lâu bọn chúng nghe thấy phía hậu môn có tiếng chém giết, tất cả kinh hãi nhìn về phía Lý Thanh, Lý Thanh rút cương đao quát:

- Địch tập kích, mọi người xếp hàng bảo vệ cổng.

- Vâng.

Hơn ba mươi hộ vệ lập tức tụ lại thành trận hình, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy hơn trăm hắc y nhân cầm đao xong tới thì đột nhiên chóng mày hoa mắt, tứ chi mềm nhũn rồi tên nọ nối tên kia ngã xuống bình bịch.

Cùng lúc đó Lý Thanh đứng sau ba tên binh sĩ không uống rượu, xoẹt xoẹt xoẹt, máu tươi tung tóe, mang theo vài vong hồn.

- Tỷ phu, Lý Thanh thành công rồi, chúng ta nhanh lên, đừng để bọn chúng đoạt lại cổng.

Thấy thủ hạ của mình đã thành công, Hồ Phụng Kiều quát lên, đột nhiên tăng tốc, dẫy mấy chục thủ hạ như những bóng ma lướt tới cổng.

Vì Đường Kính Chi võ công không có, nên Ngọc Nhi không tới chém giết, giao ám vệ cho Đường Uy và Thành Khoanh chỉ huy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui