Cực Phẩm Tài Tuấn

- Bọn họ đi cả rồi, ngươi nói đi.

Qua một phen nhốn nháo, hoàng đế trẻ bình tâm lại không ít rồi.

Đường Kính Chi tổ chức lại ngôn ngữ nói:

- Hoàng thượng, trước tiên cho học sinh hỏi, từ khi ba vị đại nhân đó vào kinh đã từng đưa ra một sách lược trị nước an dân nào cho hoàng thương
chưa?

- Cái này ...

Hoàng đế trẻ ngẫm nghĩ, từ khi đám Tần Mục vào cung, hắn cùng bọn chúng nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, có tiếng nói chung, bất kể là thảo luận chuyện gì thì quan điểm cũng nhất trí, làm
hắn cảm thấy sống bao năm trên đời mới có người hiểu lòng mình, nhưng
nói tới sách lược trị nước an dân ...

Chủ ý không ít, nhưng toàn
bộ bị đại thần trong triều bác bỏ, chỉ đúng một lần hắn nhắm cơ hội
phong Mạnh Tử Đứng làm khâm sai đại thần nam hạ, tra tham quan định lập
uy thiên tử, nhưng thiếu chút nữa ép châu quận phương nam làm phản khiến thiên hạ đại loạn.

Còn Đường Kính Chi từ khi vào kinh, tiên tục
đưa cho ý chủ ý hay, trước đó không lâu còn nam hạ mạo hiểm phân hóa
quan hệ Điền Cơ và Trịnh Thắng, chuyện này Tiêu Kiến đã báo cáo kỹ càng
với hắn.

Trước kia không để ý, giờ bất giác đem ra so, chênh lệnh hơn kém quá rõ ràng.

Sắc mặt hoàng đế trẻ dần dãn ra, nhưng trong lòng vẫn ngả về phía đám Tần Mục:

- Bọn họ không có nhiều chủ ý như ngươi, nhưng dù sao bọn họ còn trẻ,
ngươi xem những trọng thần trong triều lên tới vị trí nhất nhị phẩm, ai
không râu tóc bạc phơ.

Ngữ khí hoàng đế hòa hoãn hơn làm Đường
Kính Chi thầm thở phào, đồng thời thầm rủa, đem so với trọng thần trong
triều đúng là đám Tần Mục còn quá trẻ, có điều ngươi đang nói trước mặt
ta nhé, ta trẻ hơn bọn chúng cả đống.

Hơn nữa trọng thần trong triều ai chẳng từng bước gian nan vất vả ngoi lên được, ngươi biết thế còn cố nhét ba bọn chúng vào à?

Những lời như thế mà cũng nói ra khỏi miệng được.

Đương nhiên y chỉ có thể AQ phát tiết trong lòng thế thôi, không dám nói ra:

- Hoàng thượng nói rất đúng, chính vì thế học sinh mới tiến cử bọn họ ra
ngoài làm quan để rèn luyện, thêm vài năm nữa bọn họ có năng lực chia sẻ lo âu với hoàng thượng, người còn có thể quang minh chính đại đưa họ
vào triều đường bàn chính sự.

Hoàng đế trẻ đuối lý không biết nói thế nào, chẳng lẽ hỏi vặn, đưa họ đi ta gặp chuyện phiền lòng, tâm sự
với ai, hoặc giả lấy ai cùng ta chửi bới đại thần trong triều à?

Thế nên tuy Đường Kính Chi nói có lý, nhưng hoàng đế trẻ không muốn điều đám Tần Mục đi:

- Cho dù ngươi nghĩ cho bọn họ thật, nhưng có thể an bài chức vị ở kinh thành cơ mà, cần gì đưa bọn họ ra ngoài.

- Hoàng thượng, chẳng lẽ người quên chuyện Mạnh đại nhân tra tham quan
rồi à? Ba người Tần đại nhân đều mang chính khí trên mình, không sợ
quyền quý, nếu hoàng thượng để họ trong kinh, bất kể ở vị trí nào cũng
có thể kinh định tới một số quan viên, lúc đó e ...

Đường Kính Chi phải nói lời dối lòng:

Hoàng đế trẻ nhíu mày, Mạnh Tử Đức thiếu chút nữa ép phương nam nổi loạn rồi, đám Tần Mục diễn một vở như vậy nữa thì hắn khỏi làm hoàng đế.

- Chẳng lẽ chỉ có cách đưa ra ngoài.

Giọng hoàng đế trẻ rất không cam tâm:

- Đúng ạ.

Đường Kính Chi nói những lời này cảm giác đúng là mình đang bắt nạt trẻ con:

- Hoàng thượng, ba vị đại nhân đó dù tài hoa hơn đời, học thức đầy năm
xe, nhưng vì còn trẻ, thiếu lịch duyệt, không ít khiếm khuyết. Không sợ
quyền quý là tốt, nhưng không nghe lời khuyên của trọng thần trong
triều, không chịu hòa thuận với bậc rường cột quốc gia, là điều hỏng bét ... Hơn nữa ba người bọn họ tính cách ngông cuồng ngang ngược, không
cho ra ngoài chịu khổ chút ít sẽ không đổi tính.

Hoàng đế trẻ nghe lời này bất mãn, quát:

- Ngươi đừng tưởng không có ba người bọn họ ở đây là tùacute; bôi nhọ,
bọn họ tuy hơi phóng túng một chút. Nhưng đó là ngạo cốt của văn nhân,
không phải là ngông cuồng ngang ngược.

- Hoàng thượng, học sinh không dám có nửa câu dối trá.

Đường Kính Chi bất chấp thiên tử long nhan nổi giận nói tiếp:

- Nếu bọn họ chưa phải ngông cuồng, sao dám lớn lối trước mặt hoàng
thượng không biết phân biệt tôn ti. Nếu bọn họ không ngang ngược, sao
khiến văn võ toàn triều kỵ húy, cuối cùng khiến ba vị đại học sĩ phải
quỳ trước Kim Loạn điện, thà chết không chịu đồng ý cho bọn họ vào triều nghị sự?

Mấy câu này của Đường Kính Chi không thể phản bác, y
còn đem chuyện đám Tần Mục mời y đi uống rượu rồi đánh ca kỹ kể lại, hôm sau ba tên đó còn vu cáo Trình các lão và Thuận Vương âm mưu làm phản
trước hoàng đế.

Không phải kẻ ngông cuồng, lớn gan làm càn há dám bịa đặt như thế, nói trắng ra là khi quân phạm thượng.

Hoàng đế trẻ lúc đó không suy xét kỹ càng, giờ bình tâm nghĩ lại mới ý thức
được tính nghiêm trọng vấn đề, nếu khi đó hắn tin lời ba người Tần Mục,
chỉ e khiến mất lòng rất nhiều quan viên, Thất đệ của hắn vẫn chưa nguôi ý định ngôi báu, khi đó hắn nguy to.

- Ừm, ngươi nói có chút đạo lý, có điều họ đi rồi trẫm sau này bàn việc với ai, đám đại thần trong
triều kẻ nào kẻ nấy mặt cứng đờ như cái xác chết. Trẫm nói cái gì họ
cũng không chịu, còn lôi cả đống kinh điển thánh huấn ra tuyên giáo nửa
ngày, nếu không có ba người bọn họ cùng trẫm trò chuyện giải tỏa, chẳng
lẽ để trẫm tức chết à?

Hoàng đế trẻ nghe lọt tai lời Đường Kính Chi rồi, bắt đầu để lộ tiếng lòng.

- Hoàng thượng, học sinh biết, bọn họ sở dĩ không thuận thánh tâm là vì
sợ hoàng thượng nhân hứng thành công, cưỡng ép đưa ba người Tần đại nhân vào triều đó thôi.

- Hả? Có chuyện này sao?

Hoàng đế trẻ ngạc nhiên, hắn luôn áy náy vì không thể đưa ba người Tần Mục vào triều nghị sự, không ngờ còn có ẩn tỉnh khác.

- Đúng thế ạ, học sinh tuy ở kinh thành chưa lâu nhưng nghe không ít
chuyện bất hòa giữa ba bọn họ và bách quan trong triều. Học sinh xin nói một câu hoàng thượng không thích nghe, nếu học sinh ở trong triều, cũng bài xích bọn họ.

Đường Kính Chi thấy hoàng đế tỏ ý nghi vấn thì giải thích:

- Nguyên nhân người có thể lên triều nghị sự, văn thần có công trị lý địa phương, võ tướng có công thủ hộ biên quan, tiễu trừ sơn tặc. Ba người
Tần đại nhân không công không tích, cũng vào ngồi ngang hàng bàn việc
nước, trong lòng sao không bất mãn. Hơn nữa tính cách bọn họ quá nông
cuồng, không coi ai vào mắt, không hiểu đạo làm người, mỗi lần lên tiếng là những lời cuồng ngôn, lúc đó e Kim Loan điện thành chốn cãi nhau như không phải nơi bàn việc.

Y nói tới khô cả cổ chốt lại một câu:

-
Hoàng thượng, ba bọn họ tới kinh thành vài năm rồi, nhưng e ngay cả chức trách của một huyện lệnh, lưu trình làm việc nha huyện ra sao họ cũng
không biết.

Hoàng đế trẻ nghe câu cuối thấy Đường Kính Chi nói
quá rồi, nhưng mấp máy môi thế nào lại thôi không nói, im lặng một lúc
tính lát nữa hỏi đám Tần Mục xem bọn chúng có tệ tới mức như Đường Kính
Chi nói không?

- Hoàng thượng, bách quan trước kia sở dĩ dám phạm thánh ý là vì biết hoàng thái hậu không thích ba người Tần Mục nên đứng bên họ, nếu người đồng ý đưa ba người đó ra ngoài, Hoàng thái hậu thả
Mạnh đại nhân ra khỏi thiên lao, thế chẳng phải cùng với tuyên bố đứng
về phía người sao? Lúc đó các đại thần sao dám trái ý hoàng thượng nữa.

- Ừm, những điều vừa rồi ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, thế này vậy, để trẫm nghĩ thêm đã.

Hoàng đế trẻ mặc dù bị thuyết phục rồi, nhưng cũng không thể lập tức hạ chỉ
bảo ba người Tần Mục ra ngoài làm quan, thế nào cũng phải để Đường Kính
Chi lui ra, sau đó gọi những người kia vào khuyên nhủ một phen mới được.

Lòng đã có chủ ý, hoàng đế trẻ mới phát hiện Đường Kính Chi vẫn quỳ, nói:

- Đường cử nhân đứng dậy đi, phải rồi, Tiêu Kiến về đã bẩm báo rõ với
trẫm chuyến đi Lưu Châu, trẫm biết ngươi bỏ công lớn, đợi trẫm thương
lượng với hoàng thái hậu rồi ban thường cho người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui