Cực Phẩm Tài Tuấn

Nghe được hỏi Đường Kính Chi vội thu lại ánh mắt không thành thực, mí mắt cũng hạ xuống, đáp:

- Bẩm Hoàng thái hậu, tòa phủ này ngoài hoa lệ, trong trong nhã, lại có hậu hoa viên rất đẹp, vi thần rất hài lòng.

Lòng lại nghĩ, có lẽ hoàng thái hậu tưởng những thứ ở kinh thành này là tốt nhất thiên hạ rồi, thực ra đem sao với Đường phủ thì nơi này chẳng có mấy thứ hơn được ngoại trừ tấm biển treo bên ngoài.

- Ngươi đã thích như vậy thì phải bỏ ra chút gì chứ nhỉ?

Hoàng thái hậu đột nhiên cười khẽ, nói di dỏm.

Minh Chính xém chút nữa cắn phải lưỡi, tuy hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Hoàng thái hậu, nhưng giọng nói này làm hắn sinh ý nghĩ hoang đường, vị này đúng là Hoàng thái hậu thật ư? Không phải người khác đóng giả chứ?

Xa phu lúc nãy đứng phía sau Hoàng thái hậu như tượng gỗ, từ đầu tới cuối mặt không biểu lộ chút cảm xúc gì.

- Bỏ cái gì ạ?

Đường Kính Chi chẳng hiểu ra sao:

Hoàng thái hậu trừng mắt lên, sẵng giọng:

- Còn phải hỏi, tòa phủ này ai gia đích thân lựa chọn từ trong biết bao nhiêu phủ dành cho hầu tước, ngươi tưởng là miễn phí à?

Đường Kính Chi dở khóc dở cười, định đáp thì chợt nhận ra ...

Ai gia?

Thời khắc này, hai chữ chỉ có nữ nhân mất đi phu quân làm hoàng đế mới dùng như mũi gai chích nhẹ vào lòng y.

Chữ "ai" đó trở nên thật đáng thương.

Cho dù thân phận cao quý thì sao nào? Cho dù là bậc mẫu quốc thì sao nào? Cũng phải sống đời quả phụ tới khi nhắm mắt xuôi tay, hàng đêm chỉ một mình nằm trong tòa cung điện rộng lớn, đối diện với bóng đêm cho tới khi trời sáng.

Trong lòng bất giác dâng lên lòng trắc ẩn, Đường Kính Chi nghĩ một chút rồi đáp:

- Nếu đã là tòa phủ do đích thân hoàng thái thậu lựa chọn, vậy vi thần tất nhiên phải có báo đáp, có điều lễ vật này khá đặc thù, mong hoàng thái hậu cho thần chút thời gian để chuẩn bị.

- Ồ!

Hoàng thái hậu vốn chỉ định trêu y, muốn làm Đường Kính Chi bối rối rồi bêu xấu, ai dè y lại muốn tặng quà gì đó cho mình, không khỏi chờ mong, thanh niên trẻ này lúc nào cũng mang lại cho người ta bất ngờ.

Bất giác nhớ tới lần Đường Kính Chi tặng khăn gấm cho mình, khết quả khiến xảy ra chuyện hiểu lầm thẹn người đó.

Tim Hoàng thái hậu đập lộn bậy một hồi, khuôn mặt xinh đẹp cũng phơn phớt ráng hồng đáng yêu, bà gắng sức để giọng nói mình không có gì khác thường:

- Ai gia cho ngươi thời gian, có điều không được để ai gia thất vọng, cũng không được quá lâu, nếu không ai gia bảo hoàng thượng thu lại tòa phủ này đấy.

Mặc dù biết lời uy hiếp của Hoàng thái hậu không phải là thật, nhưng Đường Kính Chi vẫn hết sức trịnh trọng gật đầu:

- Hoàng thái hậu yên tâm, nhất định không quá lâu, trước khi rời kinh, thần sẽ tới cung Từ Ninh từ biệt đồng thời trình lên người.

- Ngươi nói cái gì?

Đường Kính Chi vừa dứt lời, mặt Hoàng thái hậu tái đi, giọng lớn hơn vài phần, hỏi tới:

- Ngươi nói ngươi muốn dời kinh?

Mình vừa mới bảo hoàng thượng phong cho y tước vị, y lại muốn rời kinh, chẳng lẽ y không hiểu được hàm ý phong hiệu Trung Nghĩa bá này sao?

Đôi mắt phượng nhìn xoáy vào Đường Kính Chi, trong lồng ngực ngợp lửa giận hờn.

Không ngờ Hoàng thái hậu có phản ứng lớn như thế, cảm thấy bà có hơi chút là lạ, song Đường Kính Chi không kịp suy nghĩ, khom lưng đáp:

- Đúng ạ, đợi vi thần xử lý xong chuyện kinh doanh ở Ni Lạc Thần, sẽ rời kinh tới Tịnh Châu, tìm kiếm phú thương thích hợp để mở rộng hợp tác.

Lửa giận vừa bốc lên trong lòng thoáng cái đã tan biến cả, khuôn mặt vừa tái đi lại ửng hồng, Hoàng thái hậu vừa thẹn vừa tức.

Tên tiểu tử thối này làm việc không có đầu có cuối gì cả, cứ làm cho người ta hiểu lầm.

Ngồi ngay ngắn trở lại, Hoàng thái hậu ho khẽ một tiếng, nói:

- Ở đây ai gia còn nhiều việc phải dựa vào ngươi, chẳng lẽ ngươi nhất định phải tự mình rời kinh lo việc này sao?

Thảo nào, hóa ra là sợ thần tài chạy mất, Đường Kính Chi cân nhắc một hồi vẫn lắc đầu:

- Bẩm hoàng thái hậu, e là thần phải đích thân đi một chuyến mới được, lần này làm ăn quá lớn, thần lại không có nhiều trợ thủ đắc lực, dù có Tấn Lương bá và Vương quản gia giúp, muốn đem chuyện kinh doanh này trải khắp vương triều thì nhân lực vẫn giật gầu vá vai.

- Đường gia các ngươi chẳng phải có cửa hiệu ở nhiều nơi à, tại sao không chuyển hàng tới đó rồi tự bán?

Hoàng thái hậu đã điều tra rất kỹ về Đường gia từ trước khi Đường Kính Chi lên kinh giải thích về ngọc điệp.

- Đường gia đúng là có mở cửa hiệu nhiều nơi, nhưng đại bộ phận là kinh doanh nhỏ như trà lâu, khách sạn, không thể chuyển nghề. Hơn nữa nếu như không tìm được người hợp tác, thì lấy đâu ra nhiều thợ thêu như vậy ạ, lại còn chuyện quản lý thế nào, làm sao bảo mật không để hình mẫu bị những kẻ có ý đồ trộm mất, rồi nếu như vận chuyển từ Ni Lạc Thần đi sẽ tăng thêm một phần phí vận chuyển.

Đường Kính Chi giải thích:

- Cho nên thần nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cứ đem quyền kinh doanh bán đi như bán cho Tần gia tốt hơn, như thế tiền kiếm được không ít, hơn nữa không quá tổn hao công sức.

Hoàng thái hậu gật đầu, hỏi tiếp:

- Vậy thì khi nào ngươi lên đường, nhanh nhất khi nào về được?

- Chuyện này khó nói lắm ạ vì đường xa, còn phải tìm người bàn .

Đường Kính Chi tính toán:

- Năm châu phương nam thì giao quyền Bình Châu và Lưu Châu cho Giả gia, Liễu Châu và Hải Châu cho Tần gia, còn lại Vân Châu đã được Tần công tử giúp liên hệ, hắn kết giao rộng, Tần gia lại có tiếng không nhỏ, hẳn không lâu nữa sẽ có tin truyền tới. Bốn châu phương bắc do gặp nạn châu chấu, cho nên kinh doanh chắc chắn sẽ kém, một mình các cửa hiệu của Đường gia có thể lo được. Lỗ Châu, Xuyên Châu, Liên Châu ở phương tây nghèo khó, thần định để Tấn Lương Bá cùng tùy tùng theo bên vi thần gần mười năm qua đó bàn bạc. Vương quản gia sẽ tới Hùng Châu, nơi này giàu có cần có người chuyên môn tọa trấn. Còn thần qua Tịnh Châu, sau đó sẽ tới ba châu còn lại ở phía đông là Hà Châu, Việt Châu, Ngân Châu.

Xuất phát từ Ni Lạc Thần, cho dù ngựa không ngừng vó tới Tịnh Châu, qua Việt Châu, Hà Châu rồi tới Ngân Châu phải mất hai tháng, chưa tính thương lượng chuyện làm ăn phải mất trăm ngày, như vậy tính cả đi lẫn về cũng ngót ngét nữa năm rồi.

Hoàng thái hậu mày nhíu chặt, trầm mặc hồi lâu rồi xua tay bảo Minh Chính và Vương quản gia lui ra ngoài.

- Đường ái khanh, mặc dù suy nghĩ của ngươi tốt, kế hoạch rộng lớn, nhưng thời gian không đợi người. Hiện giờ tình thế kinh thành phức tạp, nhưng vương triều đang có dấu hiệu đi vào ổn định lại, những kẻ kia ắt không đợi lâu được, chỉ còn đợi cơ hội để hành động. Nếu như không mau chóng nghĩ cách kiếm tiền, để triều đình có tiền mua lương thực hỗ trợ nạn dân quay về quê, một khi có kẻ cầm đầu gây chuyện, sẽ không ít kẻ vào hùa.

Hoàng thái hậu thở dài:

- Hơn nữa sắp tới thời gian reo mầm vụ mới rồi, nếu nạn dân không sớm quay về, để lỡ mất thời gian này, như thế tới mùa thu, triều đình không thu được thuế ở phương bắc nữa. Năm ngoái đã mất tới bảy phần thuế rồi, năm nay còn để tình hình này tiếp diễn thì triều đình vừa mất thuế lại còn phải tiếp tục chẩn tai, như vậy sẽ có rất nhiều nhân tố khó lường.

Đường Kính Chi nghe vậy lòng nặng trĩu, làm sao để nạn dân sớm ngày trở về trồng cấy đúng là chuyện cấp bách nhất hiện nay.

Rơi vào trầm tư, Đường Kính Chi quên luôn cả Hoàng thái hậu còn đang ngồi trước mặt, chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong đại sảnh, nghĩ biện pháp khả thi.

Hoàng thái hậu nhìn Đường Kính Chi suy nghĩ quên hết cả xung quanh, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, người này xem ra thực sự suy nghĩ cho hoàng thất rồi.

Đúng một tuần trà sau Đường Kính Chi đột nhiên dừng bước, quay đầu sang nhìn về phía Hoàng thái hậu với bộ váy tím ôm lấy cơ thể thành thục gợi cảm:

- Thần có cách này có thể tạm thời hóa giải lo âu của Hoàng thái hậu.

- Ồ, cách gì thế, mau nói cho ai gia nghe xem nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui