Cực Phẩm Tài Tuấn

Rời Từ Ninh cung, Đường Kính Chi hồi tưởng lại tư vị kích thích ở cùng Hoàng thái hậu, chân bước về phía ngự thư phòng, mai y đi rồi, thế nào cũng phải nói một câu với hoàng đế.

Hoàng đế trẻ từ sau lần nghe Đường Kính Chi luận về đấng minh quân đã thay đổi khá nhiều, không ghét nghe các đại thần trình tấu, cũng không còn tùy hứng đẩy hết việc cho Tề Đức Thịnh làm nữa, dẫn dần có phần chững chạc vứng vàng, tuy mới được hai ba ngày, nhưng làm đại thần trong triều vui mừng không thôi.

Phải biết rằng quan viên xuất thân từ thư sinh đọc sách thánh hiền, khinh thường nhạo báng thái giám không thể có con cháu kế thừa, hỏng đạo làm người, hoàng đế trẻ lại giao quyền phê tấu chương cho Tề Đức Thịnh, bọn họ có chuyện trọng đại gì đều đợi Tề Đức Thịnh phê duyệt mới được chấp hành.

Tề Đức Thịnh chỉ biết mua vui cho hoàng đế, chiếu cố từng ly từng tí, lão ta hiểu gì về chính sự? Chữ nghĩa của lão đọc hết được tấu chương cũng đủ vất vả rồi, sao biết cái nào đúng cái nào sai, cái nào hoãn cái nào gấp?

Hơn nữa mỗi ngày Tề Đức Thịnh còn phải bỏ thời gian ra tới hầu hạ hoàng đế, tránh hoàng đế xa lánh, để kẻ khác lợi dụng ngoi lên, thế là rất nhiều đại sự bị chậm trễ.

Những đại sự đó Tề Đức Thịnh không hiểu, có hiểu lão ta cũng chẳng bận tâm, nhưng quan viên không thể buông tay bỏ mặc, thế là phải hạ mình vào cung cầu kiến, tươi cười nịnh nọt mong lão ta sớm đóng dấu lên tấu chương.

Ai lại muốn suốt ngày phải đi lấy lòng kẻ mình xem thường từ sâu trong thâm tâm.

Cho nên hiện giờ hoàng đế đích thân chấp chính rồi, tất nhiên làm bọn họ cao hứng vô cùng.

Mà hoàng đế trước kia làm việc tùy hứng, nghĩ mình là thiên tử chí tôn, muốn làm gì, mọi người phải răm rắp phục tùng mới là trung nghĩa, hai ngày qua thực sự đem tâm tư đặt vào trong chính sự mới hiểu phần nào trước kia mình hoang đường ra sao, mới hiểu mình mơ mộng thành thánh quân minh chủ, chính nam phạt bắc khó khăn cỡ nào.

Năm năm, mười năm thậm chí cả đời cũng chưa chắc làm được.

Ít nhất hiện giờ hắn chưa nhìn thấy tương lai có thể thực hiện mộng tưởng của mình.

Bây giờ nhớ lại suy nghĩ muốn trong một hai năm đánh lên hoang nguyên A Nhĩ Kim, dẹp yên hải tặc Nam Hải, thậm chí mở rộng bờ cõi cho vương triều là ấu trĩ thế nào, xấu hổ đỏ mặt.

Hôm qua hoàng đế trẻ bận rộn suốt cả một ngày, hôm nay cũng tới trưa mới hạ triều nghỉ ngơi một chút, vừa xem tấu chương vừa dùng ngọ thiện, định chiều lại triệu tập đại thần tới Kim Loan điện ngọ triều.

Từ khi hoàng đế trẻ đăng cơ cho tới nay, chỉ tới ngọ triều chưa đến mười lần, sau đó hắn và đại thần trong triều sinh mâu thuẫn, rồi không thèm đi nữa.

Hoàng đế trẻ đang được Lý Chân hầu hạ dùng ngọ thiện, nghe Đường Kính Chi cầu kiến, liền vời vào.

Bình thường hoàng đế dùng cơm ở ngự thiện phòng, cho nên Đường Kính Chi tới nơi thấy hắn ăn cơm ở đây thì ngạc nhiên, đang định quỳ xuống khấu đầu hành lễ thì Hoàng đế trẻ đã phẩy tay:

- Đường ái khanh miễn lễ, người đâu, ban ngồi dùng cơm.

Vừa rồi ôm ấp thậm chí phi lễ với mẹ hoàng đế, giờ phải tới quỳ lạy hắn, Đường Kính Chi cảm giác quai quái:

- Tạ chủ long ân.

Được hoàng đế ban dùng cơm cùng là vinh diệu tột cùng với thần tử, Đường Kính Chi tuy chẳng có cái giác ngộ đó, song không quên lên tiếng tạ ơn.

Nhận lệnh Lý Chân sai người mang đôn gấm, cùng một cái bàn nhỏ cho Đường Kính Chi ngồi.

Lý Chân hiện giờ là thái giám theo sát bên hoàng đế, là vị trí của Tề Đức Thịnh trước kia, cũng đang được thánh sủng, tuổi mới ngoài hai mươi, lúc nào cũng tươi cười, Đường Kính Chi không có ác cảm với hắn.

Có điều y không thể không đề phòng.

Nếu chẳng được Tề Đức Thịnh tán thưởng, hắn chẳng thể thay Tề Đức Thịnh ở vị trí trọng yếu này.

Hoàng đế hỏi Đường Kính Chi có chuyện gì cần bẩm báo, y đem chuyện gặp Thuận vương ở tửu lâu kể ra một lượt.

Hoàng đế trẻ đầu tiên là phẫn nộ, chửi mắng một hồi thiếu chút nữa đập bát đĩa trên bàn, rồi tử chủ lại rất nhanh, điều này làm Đường Kính Chi ngạc nhiên lắm, y còn tưởng vị hoàng đế xốc nổi này còn không chịu được hạ chỉ bắt ngay Thuận vương.

Có điều Hoàng thái hậu từng nói hoàng đế trẻ tử nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống như ông cụ non, đoán chừng thời gian trước đó xung đột với đại thần trong triều quá nhiều lại bị đám Tần Mục khích bác xúi bẩy, nên tính tình nóng nảy bất thường.

Hiện không có đám cuồng sĩ đó ở bên cạnh nữa, tính cách tự nhiên trầm ổn trở lại.

Đường Kính Chi trước kia tưởng mò thấu con người hoàng đế trẻ này rồi, giờ xem ra để hiểu một con người không dễ, không nên có đánh giá quá vội vàng.

Lại kể tới chuyện ngày mai phải rời kinh, hoàng đế trẻ cũng có chút không muốn, song đại sự không thể lỡ dở, chỉ dặn y đi đường cẩn thận, đừng để quá mệt nhọc.

Lúc này hoàng đế trẻ vừa ăn vừa cầm tấu chương lên đọc, Đường Kính Chi thấy hoàng đế bận rộn như thế nghĩ một lúc rồi lên ho khẽ một tiếng, nói:

- Hoàng thượng, hôm nay bách quan trong triều có chuyện trọng đại gì tấu lên sao?

Hoàng đế nhìn qua, biết y có chuyện muốn nói, đặt tấu chương lên bàn, lắc đầu:

- Không phải, có điều trẫm lâu lắm rồi không tự phê duyệt tấu chương, cho nên bị dồn cả đống.

Nói tới đó mặt thoáng chút không vui, từ sau lần xuất cung vi hành về hắn mới để ý tới chính sự, không ngờ phát hiện tấu chương chưa phê duyệt rất nhiều, có cái từ tận nửa năm trước.

Khi đó nghĩ kỹ lại mới thấy lời khuyên can của Đường Kính Chi không sai, hắn vốn thấy Tề Đức Thịnh làm việc bên cạnh mình đắc lực mẫn cản, cho rằng lão ta có bản lĩnh thực sự, giờ mới nhận ra đúng là có bản lĩnh, nhưng ở chuyện chiếu cố ăn ở và lấy lòng mình thôi, còn chính sự thì chẳng hiểu chút gì.

Thế là Hoàng đế trẻ thu hồi quyền lực trong tay Tề Đức Thịnh lại, tự mình xử lý chính sự.

- Hoàng thượng, tấu chương tích nhiều như thế, vì sao không giao cho đại thần trong triều phê duyệt?

Đường Kính Chi hỏi:

Hoàng đế trẻ xua tay:

- Cái này thì khanh không hiểu rồi, từ khi lập quốc tới nay, vương triều ta không có tiền lệ đại thần phê duyệt thay cho thiên tử.

Điều này Đường Kính Chi cũng biết, chẳng qua là e sợ quan viên quyền lực quá lớn, uy hiếp tới hoàng vị.

Không đợi Đường Kính Chi lên tiếng, Hoàng đế trẻ đã cười nói:

- Nếu ngươi hỏi câu này, ắt phải có kiến nghị hay gì rồi phải không, nói đi không cần ngại.

- Có phải kiến nghị hay không toàn do hoàng thượng định đoạt, thần chỉ có chút suy nghĩ thôi.

Đường Kính Chi trình bày ý nghĩ của mình:

- Ý thần là sao không mở rộng nội các, tuyển thêm quan viên để cùng xem xét tấu chương. Có điều muốn đóng dấu thì cần nội các đại học sĩ chấp thuận mới được.

- Không ổn, khanh không biết quan viên thích nhất kéo bè kéo cánh, nếu để một người quyền lực quá lớn, hai người kia bị gạt bên lề sẽ ảnh hưởng tới ổn định triều đình.

Đây là chuyện liên quan thuật ngự hạ, cân bằng các thế lực của đế vương, Hoàng đế trẻ không muốn nói quá kỹ lưỡng với Đường Kính Chi:

- Hoàng thượng nói rất phải, nhưng nếu trừ những quan viên này, hoàng thượng an bài thêm vài thái giám cận thần ở bên giám thị thì sao? Có lẽ bọn họ không hiểu chính sự, nhưng thế nào cũng nhìn thấu thị phi, hơn nữa lòng trung thành của bọn họ không cần nghi ngờ gì. Trong nội các một khi có chút gió lay cỏ động nào là hoàng thượng biết ngay.

Đường Kính Chi bổ sung:

Hoàng đế trẻ vừa nghe vừa gật gù:

- Khanh nghĩ chu đáo đấy, như thế trẫm giảm bớt được áp lực phê duyệt tấu chương, cũng làm họ kiềm chế lẫn nhau ...

Đồng thời lòng thầm tính cách đưa phương án này vào thực thi như những đại thần nội các có quyền lực cầu kiến hắn, không cho nội các đại học sĩ có quyền bãi miễn:

- Được, chuyện này hôm nay ngọ triều trẫm mang ra bàn bạc với bách quan, đồng thời tuyển chọn nhân tuyển thích hợp các bộ.

Đường Kính Chi khom lưng nói:

- Hoàng thượng thánh minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui