Cực Phẩm Tài Tuấn

Hoàng đế trẻ nghe Đường Kính Chi nói cách sử dụng cũng như sở trường sở đoản của nó, cảm thấy y thổi phồng qua mức, song thầm nghĩ, loại vũ khí này khi hai bên đối trận thì không có tác dụng bằng cung nỏ, nhưng trong hạng chiến thì uy lực phát huy lớn, nhất là khi thủ thành càng không gì so bì nổi:

- Đường ái khanh, nếu thực sự thứ này có tác dụng như thế, đợi qua được thời kỳ khó khăn này, trẫm sẽ thăng khanh lên làm Trung Nghĩa hầu nhất đẳng, cho con cháu thế tập.

Tước vị thế tập là con cháu có thể kế thừa tước vị của mình, song qua mỗi đời lại giảm đi một cấp, điều này là do hoàng đế khai sáng vương triều Minh Hà rút kinh nghiệm tệ nạn triều trước. Khi vương triều trước sụp đổ cũng trải qua nhiều năm tháng huy hoàng, có hàng trăm vị vương gia, hàng chục vạn vị quý tộc công hầu bá, những kẻ này không làm gì, được quốc gia cung phụng, không ngờ mỗi năm ăn hết 2/3 thuế quốc gia.

Một quốc gia như thế không sập mới lạ.

Đường Kính Chi sao chẳng mừng, như thế là y thăng liền năm cấp, y chẳng quan tâm, nhưng tức là Đường gia có thể truyền thừa thêm nhiều đời nữa, nãi nãi của y mà nghe tin này khỏi nói sẽ vui sướng thế nào.

Còn chưa kịp cám tạ long ân thì có tiếng rèm cửa vén lên, một lão thái giám tóc trắng bạc phơ đi vào, Đường Kính Chi chưa bao giờ nhìn thấy lão thái giám này, nhưng hoàng đế thì đứng bật dậy, vẻ mặt lo âu.

Thái giám tóc trắng hành lễ vấn an đi tới bên cạnh hoàng đế trẻ, ghé tai thì thầm vài câu.

Hoàng đế trẻ thất kinh, vỗ mạnh lên bàn, làm trà nước bắn tung tóe, sau đó chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng.

Lão thái giám báo tin xong thì nhắm mắt lại như như sư thiền định.

Đường Kính Chi đứng một lúc, thấy hoàng đế trẻ không nói cho mình biết chuyện gì xảy ra thì cáo từ, hoàng đế trẻ bấy giờ mới tỉnh ra, giọng gầm gừ ẩn chứa lửa giận ngợp trời:

- Tên khốn kiếm Tô Bác, đúng lúc này còn gây thêm chuyện cho trẫm, chẳng lẽ hắn không sợ trẫm chém đầu cả nhà hắn à?

Tô Bác?

Đường Kính Chi nghi hoặc, đó là vị khâm sai thứ hai đang ở phía nam nhận hối lộ lấy tiền bổ xung quốc khố, ông ta làm gì khiến hoàng đế phẫn nộ đến vậy?

Y cũng gặp Tô Bác vài lần, có chút thiện cảm với ông ta, tiếc là số không ta không tốt, nữ nhi của ông ta gả cho Lục hoàng tử không biết trời cao đất dầy, khiến bị liên lụy.

Nếu chẳng phải thế dựa vào sự tinh minh của ông ta, chẳng thể rơi vào cảnh này.

Hoàng đế trẻ mặc dù cực giận, song chưa mất lý trí, các vị hoàng từ khác vẫn đang ở ngoài đại điện, hắn gọi Đường Kính Chi tới gần, đem chuyện lão thái giám báo cáo kể một lượt.

Đường Kính Chi nghe xong cũng thất kinh, tức thì hiểu ra lão hồ ly Tô Bác này có tính toán gì.

Thì ra Tô Bác sau khi tới Hải Châu không nhận hối lộ như trước kia nữa, giao hết ngân lượng thu được cho hai thái giám bên cạnh đưa lên kinh, ông ta bắt đầu nghiêm tra tham quan ô lại, khiến quan viên đương địa đều ngả sang trung thành với Phúc Thọ vương.

Tình huống này Tô Bác hiểu rõ, nhưng vẫn cứ giết tham quan không hề nương tay, cuối cùng tới đất phong của Phúc Thọ vương càng mạnh tay, trong hai ngày chém chết mấy chục tham quan, thậm chí trong một lần yến tiệc còn chỉ thẳng mặt Phúc Thọ vương, mắng ông ta có mưu đồ bất thần, tích trữ thế lực để tạo phản.

Phúc Thọ vương có thể nhẫn nại, nhưng trưởng tử của ông ta là Minh Dục nóng tính, không chịu nổi, lập tức sai thủ hạ nhốt Tô Bác vào đại lao.

Tô Bác bị bắt rồi, Minh Dục tất nhiên đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dẫn quân bao vây toàn bộ cấm quân của Tô Bác, cuối cùng hai bên phát sinh kịch chiến, chỉ có số ít chạy thoát.

Quế công công và Đinh công công phụ trách giám thị Tô Bác thì thất tung.

Tin tức này từ phương nam truyền tới, hiện đã qua nửa tháng, có thể khẳng định, Phúc Thọ vương đã dấy binh tạo phản.

- Hoàng thượng, Tô Bác sở dĩ làm thế là vì bảo toàn mấy trăm nhân khẩu của Tô gia.

Đường Kính Chi thở dài nói:

Hoàng đế trẻ hiện gặp nhiều chuyện, không bình tĩnh suy xét được, dừng chân hỏi:

- Lời này giải thích thế nào.

- Bẩm hoàng thượng, mặc dù trước khi Tô Bác rời kinh, người và hoàng thái hậu đã hứa sẽ bảo toàn mạng sống cho cả nhà ông ta, nhưng hiển nhiên là trong lòng ông ta còn nghi ngờ. Cho nên ông ta mới làm thế, để chết dưới đao Phúc Thọ vương, để lại mỹ danh trên đời.

Hoàng Đế trẻ nghe thế là hiểu rồi.

Tô Bác chết như thế, chắc chắn được tuyên dương là trung quân ái quốc, nếu như mình dám động vào người Tô gia, khẳng định sẽ mang tiếng hôn quân vô đạo, với tình hình hiện giờ, chẳng những không thể làm gì được người Tô gia mà còn phải hạ chỉ an ủi, phong thưởng cho con cái của Tô Bác.

Hoàng đế trẻ nghĩ tới đó tức tím mặt, nhưng không có cách nào ứng phó.

Nếu hắn không hạ chỉ khen thưởng trung thần, còn có quan viên võ tướng nào trung với hắn nữa.

Nhưng đường đường là hoàng đế chí tôn bị kẻ dưới xỏ mũi như thế, làm sao hắn chịu được?

- Hoàng thượng bớt giận, hiện cần phải nghĩ cách ứng phó với chiến sự phương nam, cùng với phân tích xem các vị hoàng tử sau khi nghe tin này sẽ có hành động gì.

Đường Kính Chi vội vàng nhắc nhở:

Hoàng đế trẻ cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng hiện lòng hắn bấn loạn, làm sao nghĩ cách gì ứng phó cho được:

- Đường ái khanh có cách gì hay không?

- Chuyện này, vi thần trong lúc cấp thiết nghĩ ra được biện pháp này ...

Đường Kính Chi cúi đầu nghĩ một lúc, cuối cùng ngần ngừ nói:

- Có điều nó quá trực tiếp, lúc đó kinh thành khó tránh được một phen binh đao.

- Cách gì khanh cứ nói, trẫm tự có cân nhắc.

Hoàng đế trẻ ngồi xuống, bày ra vẻ trấn tĩnh nói:

Đường Kính Chi khom lưng xuống, nghiêm mặt nói:

- Cách của thần rất đơn giản, đó là lấy cứng chọi cứng với các vị hoàng tử một trận. Thần dám đảm bảo, chỉ cần quân đội của bọn họ vào thành trì, chỉ cần hoàng thượng khống chế được lực lượng trung thành bên ta, không để hai bên chênh lệch quá mức, thì với vũ khí mới của thần, một khi vào hạng chiến, sẽ đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá.

- Giao phong chính diện à?

Hoàng đế trẻ do dự, hắn thực lòng không hề muốn trở mặt với mấy vị đệ đệ:

- Hoàng thượng, giao phong chính diện mặc dù sẽ khiến bách tính kinh thành kinh hoàng, nhưng cũng có lợi lớn.

Đường Kính Chi trình bày:

- Có thể dùng vũ lực trấn nhiếp những quan viên địa phương có thái độ ngoài nghe trong chống. Hoàng thượng, người chưa tận mắt nhìn thấy uy lực của tạc đạn cho nên mới hoài nghi, nhưng vi thần dám lấy cái đầu trên cổ đảm bảo, không những nó có thể khiến kẻ địch thiệt hại nặng, còn khiến người dựng lên long uy vô thượng. Còn về phần Phúc Thọ vương làm phản, chỉ cần cho vi thần thời gian, sẽ đánh cho bọn chúng tơi bời.

Thực sự uy lực thứ tạc đạn nguyên thủy này không khủng khiếp như vậy, Đường Kính Chi dám chắc chắn vì người dân ở đây chưa bao giờ thấy nó, có thể lợi dụng người dân mê tín chưa khai hóa để khiến uy lực nó phát tán gấp nhiều lần, qua một thời gian nữa, khi người khác biết thực chất nó là cái gì thì y chẳng dại mà đảm bảo như thế.

Nói thực luận âm mưu quỷ kế thực sự Đường Kính Chi không tự tin, mà bất kỳ thời đại nào, muốn người ta phục, chỉ khi nắm đấm trong tay ngươi đủ mạnh, thế nên chẳng bằng giao phong chính diện một hồi, lập nên uy danh.

Chỉ cần hoàng đế lập được uy, đám quan viên địa phương không dám khinh nhờn, Phúc Thọ vương tạo phản chỉ là chó cùng dứt dậu, không làm nên trò trống gì.

Hoàng đế vốn do dự, nhưng thấy Đường Kính Chi tự tin như vậy cũng kích động.

Chỉ cần nam nhi, khẳng định có máu nóng.

Huống hồ hắn còn là thiên tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui