Cực Phẩm Tài Tuấn

Tam hoàng tử bị vạch trần mưu kế, thẹn quá hóa giận:

- Dù nói thế nào thì đệ bệnh tật như thế, nói không chừng ngày nào đó ốm một trận cũng
đủ không ngồi dậy được nữa, các đại thần không đồng ý cho đệ lên ngai
vàng đâu.

Ngũ hoàng tử lắc đầu:

- Không chắc, chỉ cần trong
tay bản vương có ... Khụ khụ, có quân đội, là đủ rồi, cữu cữu của bản
vương tất nhiên sẽ hỗ trợ bản vương đăng cơ.

Tam hoàng tử thấy nói mãi nãy giờ không ăn thua, tức tối dậm chân:

- Đệ, đệ, ngu xuẩn, đám người Chu gia đó căn bản không tử tế gì, sớm muộn gì bọn chúng cũng nổi lòng bất thần.

- Thế thì sao nào?

Ngũ hoàng tử thấy Dược Hương ở bên sợ hãi tới run rẩy, quay sang mỉm cười với nàng, vô cùng hòa ái thân thiết.

- Đệ, đệ ...

- À phải, Tam ca không muốn biết đệ đưa ra điều kiện gì để, Chu gia quay sang quy thuận đệ sao?

Ngũ hoàng tử đột nhiên cười lớn, hai mắt ánh lên vẻ khác thường.

- Đệ đưa ra điều kiện gì với Chu đại nhân?

Tam hoàng tử mắt đảo một vòng, hạ quyết tâm đợi tra rõ rồi nhất định sẽ cho Chu gia điều kiện còn ưu ái hơn Ngũ hoàng tử đưa ra, để kéo họ về phía
mình.

Đương nhiên sau này hắn lên ngôi báu rồi, nhất định sẽ nhổ tận gốc Chu gia.

Đám ngoại thích này đã mạnh tới mức uy hiếp tới hoàng vị rồi.

Ngũ hoàng tử sao chẳng nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nhạt:

- Điều kiện của bản vương là sau khi lên ngôi báu, sẽ chọn một đứa bé tra họ Chu làm con nuôi, đợi giá băng rồi, đem hoàng vị truyền lại cho nó,
Ha ha ha ha ..

- Cái gì?

Tam hoàng tử choáng váng, hắn căn bản không nghĩ tới Ngũ hoàng tử đưa ra điều kiện ấy, thế có khác gì đem
giang sơn dâng cho Chu gia:

- Đệ điên rồi à? Đừng quên trên người đệ mang dòng máu Minh gia, máu long tộc ...

- Long tộc, Minh gia, ha ha ha ...

Ngũ hoàng tử cười nhạo báng:

- Trừ mẫu phi ra có ai coi bản vương là con cháu long tộc? Huynh à, đại
ca, Hoàng thái hậu hay là phụ hoàng ngu ngốc háo sắc đó? Hừ các ngươi
không coi ta là người thân, ta chẳng bận tâm mình họ gì, chẳng bận tâm
thiên hạ này do ai quản, ha ha ha, ta chỉ thích nhìn lũ khỉ các ngươi bị chơi đùa trong tay ta.

Lúc này Tam hoàng tử vô kế khả thi rồi,
hai mắt ánh sát cờ, thình lình lao vào Ngũ hoàng tử, trong tay có thêm
một thanh chủy thủ bén nhọn.

Đó là vật hộ thân hắn luôn mang trên người.

Chỉ cần giết tên Ngũ đệ này, người của Chu gia chỉ còn cách quay lại quy
thuận hắn mà thôi, Chu gia có ngu xuẩn tới đâu cũng không dám tự đăng cơ chiếm ngôi, nếu không bọn chúng sẽ bị toàn thiên hạ tru diệt, rước tới
cái họa diệt tộc.

Ngũ hoàng tử nói ra những lời ấy sớm biết Tam
hoàng tử sẽ có phản ứng gì, chẳng hề hoảng sợ, Dược Hương đang run rẩy
thì đột nhiên vọt lên, rút tụ kiếm ra, động tác nhanh như điện xẹt, chém đứt cổ tay cầm chùy thủ của Tam hoàng tử.

- Á ...

Tam hoàng
tử rú lên đau đớn, máu tươi ở chổ tay đứt tuôn ra ồng ộc, chẳng mấy chốc làm cả khoang xe xa hoa tanh mù máu, hắn không muốn chết cuống cuồng
dùng tay còn lại bịt lấy vết thương, nhưng máu tươi vẫn len qua kẽ tay
chảy ra ngoài.

Lúc này Ngũ hoàng tử cúi mình nhặt thanh chủy thủ lên, thong thả đi tới cạnh Tam hoàng tử.

"Phụt!"

Bị thanh chùy thủ bén nhỏ đấm vào lưng, Tam hoàng tử lần nữa kêu thảm thiết, cầu xin:

- Ta, ta không muốn chết .. Tam đệ, ta xin đệ, tha cho ...

Nhưng đáp lại là những nhát đâm liên tiếp không thương tiếc, Ngũ hoàng tử đâm liền năm sáu phát thở hồng hộc nói:

- Tha cho ngươi? Nếu ta tha cho ngươi, sau này ta xuống hoàng tuyền sao
có thể đối diện với những thị nữ hầu hạ bên cạnh bản vương? Nhớ lại năm
xưa bọn họ cũng xin ngươi tha cho họ, nhưng ngươi có tha không, có
không, có không ...

Mỗi một lời "có không" là hắn lại đêm thêm một nhát, cười như phát điên:

- Ha ha ha, Cúc Hương, Liên Hương, Mai Hương ... Bản vương báo thù cho các ngươi.

Tam hoàng tử máu trào ra khắp người, chỉ ú ớ nói được vài câu vô nghĩa,
chẳng mấy chốc thì tắt thở ... Còn Ngũ hoàng tử thì ngồi bần thần lẩm
bẩm, nước mắt giàn dụa.

Đám Cúc Hương đều từng là cung nữ hầu hạ
Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đối đãi với bọn họ cực kỳ chân thành, cho nên bọn họ một lòng trung thành với hắn.

Có điều chính vì bọn họ trung thành, Tam hoàng tử không mua chuộc được, cho nên mới bị hại chết.

Dược Hương cũng ở bên Ngũ hoàng tử lâu năm, có điều nàng là cung nữ duy nhất còn lại trong đám bốn người Cúc Hương, được Ngũ hoàng tử khẩn cầu Chu
quý phi bảo vệ, cho nên mới còn sống được tới bây giờ.

Trước đó thấy
Tam hoàng tử nổi giận, Dược Hương còn tưởng mình khó tránh kiếp nạn,
không ngờ chủ tử của mình cũng có dã tâm với ngai vàng.

Tỷ muội
từng người từng người một bị Tam hoàng tử hại chết, Dược Hương hận hắn
thấu xương, biết hắn sớm muộn cũng hại mình, nàng dấu sẵn kiếm, đợi tới
lúc liều mình.

Ngũ hoàng tử không thể có động tác quá mạnh, giết
được Tam hoàng tử xong cũng ho khù khụ không ngừng, Dược Hương vội vàng
rót chén trà ấm cho hắn:

- Á, điện hạ, người ho ra nhiều máu quá ...

Ngũ hoàng tử cố trấn áp cơn ho, lắc đầu ý bảo mình không sao, uống một ngụm trà, thấy góc rèm xe khẽ hạ xuống, hai mắt ánh lên hàn quang.

Tên quân sĩ khi nhìn thấy hết tình hình trong khoang xe, nhưng hắn không ngạc nhiên, chỉ nhanh chóng chạy đi báo tin.

- Dược Hương, vừa rồi ngươi nghe thấy cả đấy, bản vương đăng cơ sẽ chọn
một đứa bé Chu gia để nuôi, tới khi đó giao cho ngươi nuôi dạy.

Ngũ hoàng tử đặt chén trà xuống, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói.

- Á!

Dược Hương giật mình, Ngũ hoàng tử đã thành niên, dù không thể làm lễ phu
thê, nhưng đã cưới vương phi, dù nhận con nuôi, cũng phải giao cho vương phi nuôi dạy mới đúng.

Nhưng Ngũ hoàng tử không nghĩ thế, hắn
không thể hành phòng, cho nên Ngũ vương phi khinh thường hắn, hai người
cãi nhau quanh năm, tới năm ngoái hắn còn phát hiện, vương phi của mình
thông dâm với người ta.

Kẻ đó không phải ai khác, chính là nội
gián Tam hoàng tử gài vào trong phủ, từ ngày đó hắn ho mới ra máu nhưng
ngoài nuốt hận vào trong, hắn không thể làm gì khác.

Nhưng hôm nay hắn có thể trả thù được rồi, hắn đã sắp đặt để Ngũ vương phi chết trong cuộc binh biến này.

Còn Dược Hương, hắn định đăng cơ rồi, sẽ phong nàng làm tần phi, nuôi dưỡng con cho hắn.

Ở ngoài thành thắng bại đã định, trong thành chiến sự được Vương Tích chỉ huy, chiếm ưu thế vững chắc, có điều Vương Tích không hiểu vì sao trong quân đội của đối phương lại có những người mặc áo vải, rõ ràng là bách
tính bình dân.

Những bách tính đó tay cầm vũ khí, song chẳng hề
có kinh nghiệm chiến đấu, vừa thấy uy lực của tạc đạn đã ném vũ khí la
hét bỏ chạy rồi.

Bên Vương Tích chiến sự thuận lợi, thành công
chặn được phản quân, Lữ Phương suất lĩnh bắc doanh cũng đã đánh vào
hoàng cung, phản quân liên tục bị đánh lui, phá tan vòng vây ở cung Càn
Thanh.

Hoàng đế thấy Lữ Phương khôi gáp nhuộm đỏ máu dẫn mấy chục thân binh vào thì chỉ khen ngợi vài câu, lập tức mệnh lệnh hắn dẫn
người tìm kiếm Hoàng thái hậu và Cửu công chúa.

Ở lãnh cung, xưởng vệ được Đường Kính Chi phái đi nghe ngóng tình hình đã quay về, mặt mày vui mừng báo:

- Bẩm hoàng thái hậu, Lữ tướng quân đã dẫn bắc doanh đánh vào hoàng cung, phản tặc liên tục bị đẩy lùi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị tiêu diệt. Có
điều trong cung vẫn rất hỗn loạn, không phân rõ đâu là ta đâu là địch,
nên nô tài không dám lỗ mãng hiện thân, chỉ một mình quay về truyền lời.

Vì phản quân cũng là cấm quân, còn có cả người nội xưởng, thái giám cung
nữ, những kẻ này khi làm phản thì đeo khăn đỏ lên trán để phân biệt,
nhưng bị đánh tan rồi bọn chúng tháo khăn vứt đi sẽ không ai biết ai vào ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui