Cực Phẩm Tài Tuấn

- Cuốn sách này ta sẽ dâng lên cho hoàng thượng ngự lãm, tin rằng có thể trả thù cho Chu gia ngươi.

Đường Kính Chi trước kia đã hoài nghi Ngũ hoàng tử rồi, giờ biết đích xác hắn góp phần binh biến, tất nhiên phải cho hoàng đế biết.

Kẻ này ẩn
mình quá kỹ, có điều nếu hắn không tàn độc diệt toàn bộ Chu gia bịt
miệng, chắc cuốn sổ này không tới tay y, đúng là trên đầu ba thước có
thần linh.

- Bá gia, tiểu nhân sẵn lòng làm chứng cho nội dung
bên trong cuốn sách này, toàn bộ thư đều do tâm phúc Ngũ hoàng tử gửi
cho Chu đại nhân.

Người trung niên kia dập đầu bồm bộp:

Đường Kính Chi bảo hắn dừng lại:

- Chu gia đoạn hương hỏa thật rồi sao?

- Cái này?

Người trung niên cúi đầu xuống không nói:

Đường Kính Chi nhìn thế là biết Chu gia có chuẩn bị đường lui, điều này hợp
lý thôi, Chu Du gian xảo như vậy, trước khi làm chuyện có thể chu di cửu tộc đó, thể nào cũng phải cẩn thận giữ lại hương hỏa, y chẳng định nhổ
tận gốc Chu gia, nói:

- Ngươi yên tâm, kẻ đầu sỏ đã trừ, ta cũng
chẳng muốn gây khó cho hậu nhân Chu gia. Còn chuyện làm chứng cũng không cần nữa, nếu không ngươi khó thoát được tội. Đi đi.

Người trung
niên tới đây vốn đã ôm quyết tâm liều chết báo thù cho chủ rồi, không
ngờ Đường Kính Chi không bằng mình, còn không cần làm nhân chứng, cảm
động dập đầu vái tạ rồi rời đi ngay, e y đổi ý.

Đợi người đó đi, Hoàng thái hậu trừng mắt lên:

- Chàng to gan lắm, dám tự ý thả người, uổng cho hoàng thượng luôn tin tưởng chàng.

- Chẳng qua chỉ là một tiểu tốt thôi, thả cũng thả rồi, hơn nữa hắn còn lập công không nhỏ mà.

Đường Kính Chi sở dĩ làm thế vì liên tưởng tới ám vệ của Đường gia, những
người này cùng chức trách, nhất thời động lòng trắc ẩn, vả lại y không
thù oán gì với Chu gia, chẳng cần làm tay mình vấy máu thêm.

Chừng một tuần hương sau, hoàng đế đang xử lý chính sự ở Càn Thanh cung nhận
được cuốn sổ đó, nghe do Đường Kính Chi trình lên, vội vàng mở ra xem,
hiện giờ hắn không muốn gặp mặt Đường Kính Chi, nguyên nhân liên quan
tới Hoàng thái hậu.

Xem long long nhan hớn hở, thì ra hoàng đế
cũng ngầm điều tra chuyện Ngũ hoàng tử tham gia binh biến, từ lúc nhìn
thấy cái long bào giả đó hắn nghi ngờ rồi, vì bộ long bào đó không vừa
với người Tam hoàng tử.

Tức thì hoàng đế lệnh ba vị đại học sĩ và mấy vị thương thư vào cung, đồng thời giải Ngũ hoàng tử vào cung.

Mấy vị đại thần nhận được khẩu dụ tới rất nhanh, thấy hoàng đế ngồi trên
long ỷ mặt mày âm trầm, ai nấy im như thóc, thời gian qua hoàng đế trẻ
quyết đoán hạ chỉ giết người bắt người, xử lý chính sự đâu ra đấy, long
uy cực thịnh, bọn họ không còn dám xem thường như trước nữa.

Ngũ
hoàng tử mấy ngày trước phái tâm phúc trừ khử toàn bộ tộc nhân còn lại
của Chu gia bị đầy đi biên cương, đang nghĩ cuối cùng mình cũng an toàn
rồi thì có cấm quân xông vào vương phủ áp giải tới Càn Thanh cung.

- Hoàng thượng, vì sao bắt thần đệ? Người không thể vì những huynh đệ khác binh biến mà nghi kỵ định bắt cả thần đệ được.

Vừa gặp hoàng đế, Ngũ hoàng tử đã kêu oan, dù hắn đã cảm nhận được chuyện chẳng lành, nhưng đâu thể khoanh tay chờ chết.

Trải qua một loạt sự kiện, hoàng đế trẻ rõ ràng trầm ổn hơn nhiều, mừng giận không tùy tiện để lộ ra ngoài như trước, chỉ nói:

- Ngũ đệ, đệ ẩn mình kín lắm, trẫm và văn võ toàn triều thiếu chút nữa bị đệ lừa mất rồi. Chỉ là đệ làm việc quá tuyệt tình, không để đường sống
cho người ta, nên ông trời không để cho đệ đường lui.

Ngũ hoàng
tử thấy hoàng đế ném một cuốn sổ tới trước mặt, chẳng nói tới nội dung,
chỉ nhìn những hàng chữ quen thuộc mặt trắng bệch, ngượi xụi lăn ra đất.

Các vị đại thần đang nghi hoặc, hoàng đế phẩy tay bảo họ tự xem, Trình các
lão nhặt lên xem trước tiên, mới đọc được hai ba trang râu tóc đã dựng
lên, đưa cho Hạ các lão bên cạnh, trầm giọng nói:

- Hoàng thượng, Ngũ hoàng tử âm mưu thâm độc, đại nghịch bất đạo, đáng chém.

Mấy vị đại nhân khác nghe vậy vội ghé tới xem, lúc này mới hiệu ra Ngũ
hoàng tử mới là kẻ vai trò chính trong cuộc binh biến lần này, Tam hoàng tử chỉ là lá chắn bị hắn đưa ra chịu tội thôi, đều lên tiếng phụ họa
với Trình các lão.

Sách tới tay Mạnh Khiêm, ông ta đọc tới trang cuối cùng thì hùng hổ nói:

- Muôn tấu hoàng thượng, hạng người sài lang quên cả tổ tông như Ngũ
hoàng tử không giết không đủ dẹp tan phân nộ của bách tính, không giết
không thể trừng ác, không giết không đúng với cương thường.

Văn
võ bá quan đều biết ông ta mềm lòng, lúc này nghe ông ta nói ba lần phải giết, đều tò mò không biết ông ta đọc cái gì mà nổi giận đến thế.

Hoàng đế nhận lấy sách xem bên trên nói gì, tức tím mặt, thiếu chút nữa cắn vỡ cả răng.

- Khốn kiếp.

Nội dung ghi trên đó là việc Ngũ hoàng tử hứa với Chu Du binh biến thành
công sẽ nhận một đứa trẻ họ Chu để nuôi, đợi sau khi hắn giá băng, sẽ
truyền ngôi cho nó.

Thế này có khác gì dâng giang sơn lên cho Chu gia.

Hoàng đế sao không nổi giận cho được.

Cổ nhân trọng hiếu, dù bách tính bình dân còn không thể quên tổ tông, huống hồ Ngũ hoàng tử còn là hoàng tử long tôn.

Trình các lão quỳ xuống đất, nói lớn:

- Hoàng thượng, kẻ này quên tổ quên tông, không còn nhân tính, đúng là xỉ nhục của vương triều ta, phải xử trảm.

Đáng lý riêng tội mưu nghịch đủ chém đầu rồi, nhưng hoàng đế không muốn mang tội danh tàn hại thủ túc, nên sau khi bắt đám Nhị hoàng tử, toàn bộ
giam lỏng trong lãnh cung, bắt bọn họ mỗi ngày ăn chay niệm phật chuộc
tội.

Nhưng Ngũ hoàng tử tội không thể tha thứ, nếu không chém,
các vị đại thần không chịu, cố áp lửa giận xuống, hoàng đế đi lại trước
long ỷ, nhìn Ngũ hoàng tử quát:

- Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói.

Nghe câu này mấy vị đại thần đều hiểu hoàng đế ám thị Ngũ hoàng tử biện
giải, để hắn có thang xuống, không hạ lệnh tử hình, vì thế tất cả quỳ cả xuống xin hoàng đế hạ lệnh xử tử, Mạnh Khiêm càng khóc lóc đòi phế danh hiệu hoàng tử, đưa ra ngoài chợ chặt đầu thị chúng.

Hoàng đế bị
các đại thần ép cho hết cách, lại hỏi một câu nữa, thấy Ngũ hoàng tử
không đáp, cứ trơ trơ ra đó mới phát hiện không ổn:

- Ngũ đệ, làm sao thế? Người đâu, mau truyền thái y.

Chốc lát sau có vị thái y họ Đỗ tới, bắt mạch xong phán, Ngũ hoàng tử vốn ốm yếu, tâm thần bị kích thích quá mạnh, đã bị điên rồi, hơn nữa còn chẩn
đoán Ngũ hoàng tử tối đa chỉ sống thêm được ba năm nữa.

Nghe chẩn đoán này, các vị đại thần nhất thời không nói lên lời, hoàng đế mặt vẫn giận dữ, xong lòng thầm thở phào, không trưng cầu ý kiến của các vị đại thần nữa, hạ chỉ:

- Người đâu, giam Ngũ hoàng vào lãnh cung, canh
giữ nghiêm ngặt, tịch thu vương phủ cho vào quốc khố, hạ nhân trong phủ
đầy hết ra biến quan. Ngũ vương phi biếm thành thứ dân, vào lãnh cung
chiếu cố sinh hoạt cho Ngũ hoàng tử.

- Tuân chỉ.

Một thái giám đứng bên nhận được ánh mắt ám thị của hoàng đế, tức tốc đi thi hành.

- Hoàng thượng, vậy còn Chu quý phi ...

Trình các lão định xứ trí cả Chu quý phi, nhưng hoàng vung tay cắt ngang lời:

- Chu quý phi hiền hậu thiện lương, không liên quan tới việc này.

Khi hắn còn làm thái tử, thường xuyên bị người ta gây khó dễ nhiều bề, Chu
quý phi mỗi lần gặp phải, đều nói giúp, biến nguy thành an, nên hắn vô
cùng cảm kích.

Hắn hiểu nữ nhân này thực sự lương thiện, chứ
không phải kẻ lấy mặt nạ che bản chất như Ngũ hoàng tử, hiện cũng sống
trong lãnh cung, thấy không cần thiết làm gì nữa.

Mấy vị đại thần cũng hiểu con người Chu quý phi, nên thấy ý hoàng đế đã quyết, liền yên tĩnh lại, không can gián nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui