Cực Phẩm Thái Tử Gia


Đường Sinh bước qua, đưa thức uống cho Ninh Manh:
- Cậu vừa nói tớ chuyện gì?
Ninh Manh vốn không có chuyện gì, lúc này nhận đồ uống, trong lòng cười đắc ý, bắt cậu phải trịnh trọng đến mời tớ uống, bổn tiểu thư thông minh hơn người? Dần dần sẽ cho ngươi biết lợi hại
- Không có việc gì, tớ chỉ nhìn thấy Đường Cẩn nên bước qua tám chút thôi.
Đường Cẩn không nhận đồ uống từ Đường Sinh, thậm chí cũng không liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên rất lạnh nhạt
- Đường Cẩn, tớ đi trước nhé, sau lần thi kiểm tra nội bộ trong tuần này, cậu tám phần sẽ phải chuyển vào lớp tớ, tớ chờ cậu đấy.
- Ừ, mượn chút may mắn của cậu nhé!
Nhìn Ninh Manh lắc lắc mông rời khỏi, Đường Sinh phát giác có gì đó không đúng, nha đầu này và Đường Cẩn nói gì thế kia?
Sau khi Ninh Manh đi khỏi, Đường Cẩn cũng đẩy xe đi, lúc này học sinh cũng từng tốp từng tốp một rời khỏi, chỉ còn lại vài đám người lẻ tẻ đi bộ.
Đường Sinh thấy cô bước đi không nói một lời, vội đuổi theo bước lên trước nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng phủ đầy băng giá của cô lúc này, khỏi phải nói, gương mặt cô một khi trở nên nghiêm túc, cũng có chút uy nghiêm, xem ra Ninh Manh không có nói tốt cho mình, Đường Sinh bắt đầu phân tích động cơ và dụng ý của Ninh Manh.
Có thể hiểu được ngay, chỉ có thể là do ghen tị hoặc do lòng tự trọng thiếu nữ?
Chỉ sợ là nói những lời khó nghe, nếu không sao Đường Cẩn vừa rồi còn vui vẻ, giờ lại trở lên lạnh nhạt như vậy? Lạnh như vậy cũng tốt, giúp mình hiểu thấu được trái tim cô ấy, thấy biết ơn Ninh Manh ghê vậy đó.
Đường Sinh vừa đi bên cạnh, vừa cố gắng làm cho Đường Cẩn chịu lên tiếng nói chuyện, ngay khi cô định cưỡi xe đi bỏ mặc mình, hắn vội vàng mở miệng nói.
- ..Lớp trưởng Ninh đột nhiên gọi tớ đến đây, khi tớ chạy đến nơi thì lại không thèm đếm xỉa đến, bỏ đi nói chuyện với cậu, có phải là nói với cậu là tớ đùa giỡn với cô ấy không?
Chỉ một câu nói thôi đã làm cho ý nghĩa bỏ mặc hắn lúc nãy của Đường Cẩn tan biến đi đâu hết.
Đường Cẩn ngẫm nghĩ ngợi lại cũng thấy như vậy, Ninh Manh đầu tiên là gọi Đường Sinh lại, chứ không phải bản thân mình, động cơ của Ninh Manh có chút không trong sáng.

- Đâu có liên quan gì tới tớ? Cậu thích đùa giỡn ai là chuyện của cậu.
- Ơ..

Đường Cẩn, cậu xem tớ là loại người đó sao? Ngồi cùng bàn thôi, tán gẫu với nhau vài câu cũng là bình thường mà…
- Cậu không cần giải thích với tớ, tớ không quan tâm, đúng rồi, cậu không đi thì tớ đi.
Trong đầu Đường Sinh nghĩ, cậu không quan tâm mới là lạ, mặt kéo dài xuống như vậy, làm sao tin cậu được.
- ..Đi thôi…tớ đèo cậu.
Việc này thật là, bị Ninh Manh khi không nhảy vào phá rối.

Vốn chuyện với Đường Cẩn đã có tiến triển, tự nhiên giữa chừng lại xuất hiện một Ninh Manh.
Xem ra có những loại phụ nữ không thể chọc giận được? Thấy người ta sơ hở thừa cơ tiến lại, thật đúng là.
Hiện tại cũng không phải là đã thân thiết với Đường Cẩn lắm, muốn dỗ dành cô cũng không dễ dỗ dành, đành phải trơ mặt ra, nhưng cô ta sẽ nể tình sao?
Tạm thời không thèm nghĩ nữa, nói không chừng tâm trạng của Đường Cẩn qua một ngày đêm sẽ tốt lên thì sao.
Dưới ánh mặt trời, chiếc xe núi nhỏ chở trên mình đôi nam thanh nữ tú, mỗi người trong lòng chất chứa đầy những tâm sự riêng, chiếc xe hòa vào dòng xe cuồn cuộn trên đường đi mất.

So với xóm nghèo “Ngõ Lão Đường” rách nát, Ủy ban nhân dân quận đúng là một điển hình của thời đại mới.
Ninh Thiên Hữu nắm giữ hai chức vụ quan trọng hàng đầu, Phó bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận, ông và Bí thư Quận ủy được hưởng đãi ngộ cao nhất về điều kiện nhà ở, trong dãy phố đầu tiên phía bắc khu nghỉ dưỡng với nhiều cây xanh và hoa không khác gì hoa viên chỉ có hai biệt thự hai tầng độc lập, chúng là khu nhà ở của của hai nhân vật quan trọng hàng đầu khu nội thành Giang lăng, phía bên trái là của Bí thư Quận ủy, phía bên phải là của Chủ tịch quận Ninh Thiên Hữu.

Ninh Thiên Hữu mới năm mươi tuổi, trên con đường quan trường có thể nói là thuận buồm xuôi gió, mười mấy năm như một ngày, làm việc siêng năng và cẩn thận, bất kể là tiếng tăm hay thành tích, đều rất nổi bật, trong cuôc đời, ông ta chỉ tiếc một điều duy nhất, đó là đứa con thứ hai lại cũng là con gái.
Đó chính là cô bé đang theo học lớp 11 tại trường trung học Giang Lăng, thiên kim tiểu thư xinh đẹp Ninh Manh.
Ăn cơm chiều xong, Ninh Thiên Hữu và vợ Vinh Lệ Hoa ngồi ở sofa xem tin tức địa phương.
Phòng khách rộng chừng ba mấy mét vuông, bên phải còn một bộ sofa khác, Ninh Manh và chị Ninh Hân đang thì thầm gì đó, cả hai đều mặc quần áo thường, mỏng và rộng, để lộ hai chân trắng mịn.
Ninh Manh đang nghĩ đến việc Đường Sinh nhờ mình giúp, là việc làm sao để ba mình đi dạo một vòng ở ngõ Lão Đường, nhưng cô lại sợ trước mặt ba, mình chỉ là trẻ con chưa biết chuyện, lời nói không có tác dụng, nếu có thêm chị Hân nói giúp vào thì càng nắm chắc cơ hội hội hơn, dù sao thì lời nói của chị Hân ba cũng có phần nào tin tưởng và nghe theo.
Ninh Hân năm nay mới hai mươi lăm tuổi, cô đã tốt nghiệp thạc sỹ của đại học chính trị và pháp luật, vừa bắt đầu đi làm, đơn vị đã dành cho cô sự đãi ngộ rất ưu ái, cán bộ cấp phó phòng.

Đương nhiên, cô có được đãi ngộ đó, cũng nhờ chút quan hệ của cha, nếu chỉ dựa vào một tấm văn bằng thì hẳn sẽ không được như thế, xã hội vốn tàn khốc như vậy đấy.

Cũng may, gia đình họ Ninh vốn cũng có tiếng tăm trong chốn quan trường, nhờ thế nên Ninh Hân giờ đã là phó chính ủy của đội đặc công Công an thành phố Giang Lăng.
Chi đội trưởng đội đặc công và chính ủy thuộc cấp phó ủy viên, phó chi đội trưởng và phó chính ủy thuộc cấp trưởng phòng.
Hai chị em Ninh Hân và Ninh Manh rất giống nhau, vừa nhìn đã biết họ chính là hai chị em, Ninh Hân mang nét chín chắn thùy mị, Ninh Manh vẫn còn là một thiếu nữ ngây ngô, xinh đẹp, hai chỉ em không chỉ giống nhau, mà còn xinh đẹp giống nhau, thật rất hiếm thấy.
Ninh Hân đang nhớ về cái lần mình gặp gỡ Đường Sinh, khi đó cô một mình đi kiểm tra ngõ Lão Đường, không ngờ, vừa đúng dịp được chứng kiến màn kịch hay đang diễn ra tại ngõ Lão Đường, đêm qua lại cùng Đường Sinh không hiểu sao lại thành “người yêu”, ngẫm lại dường như có gì đó không đúng.
Về Đường Sinh vì việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường muốn ba cô mặc thường phục đi xem xét ngõ Lão Đường, tự bản thân mình lúc này cũng rất muốn giúp hắn.
Nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, vì đây là vấn đề chính trị, nội tình bên trong liên quan đến rất nhiều thứ, Ninh Hân cũng không nắm chắc có thuyết phục được ba cô hay không, tuy mới hai lăm tuổi nhưng cô là người rất hiểu biết, được lớn lên trong gia đình chính trị từ nhỏ, nên cô rất am hiểu về tranh giành và quy tắc trong quan trường.
- Chị, chúng ta có bạn học ở ngõ Lão Đường, nghe nói nơi đó giải phóng mặt bằng có điều đen tối, chị có thể nói giúp để ba đi đến đó được không?

Ninh Manh cuối cùng cũng nhờ bà chị giúp đỡ, tuy rằng trước mặt Đường Cẩn nói Đường Sinh không tốt, nhưng bản thân cô thấy người dân ở ngõ Lão Đường cũng rất đáng thương, Đường Sinh mặc dù trong ấn tượng của cô không phải rất tốt, nhưng nhân phẩm của hắn cũng không phải quá xấu.
Ninh Hân nghĩ, Đường Sinh kia quả nhiên muốn làm gì đó, không ngờ hắn đã kéo hai cô con gái của Chủ tịch quận vào cuộc?
- Cô nhóc này, việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường là một sự kiện lớn ở thành phố được rất nhiều người chú ý, trong lúc này em bảo ba đến nơi đầu sóng ngọn gió như vậy thì rất chi là không ổn, thế này vậy, chị đang điều ra án ở ngõ Lão Đường, ngày mai hai chị em mình đi đến đó xem tình hình trước đã.
Cô tuy rằng đã đến ngõ Lão Đường vài lần, nhưng đều là âm thầm điều tra án, đúng là việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường bố trí rất không rõ ràng.
Ninh Manh chỉ biết gật gật đầu, ôm cổ Ninh Hân, giọng nhỏ nhẹ cười
- Em nghe chị…
Bên kia Ninh Thiên Hữu xem tin tức trên ti vi bất chợt than thở một tiếng
-… Lại là giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, chuyện giải phóng mặt bằng này tiến độ sao lại không rõ ràng thế kia? Đường Dục cũng là người Giang Lăng, nhân vật có bản lĩnh lớn, không thể vì việc người trong gia tộc của ông ta sống ở ngõ Lão Đường mà chẩn chừ không tiến hành việc giải phóng? Yêu cầu Ủy ban nhân dân quận phải có chính sách trong một ngày, anh chưa lần nào không ủng hộ ông ta? Kết quả thế nào? Ông ta đến bây giờ còn kéo mình theo theo.
Vinh Lệ Hoa nhìn thấy chồng có vẻ bực mình liền an ủi.
- Giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường cũng không phải dễ dàng, em nghe nói nơi đó đại đa số mọi người là công nhân thất nghiệp, nếu việc giải phóng mặt bằng bố trí không ổn thoả, bọn họ không làm ầm ĩ mới là lạ.
- Phòng tài chính quận đã cấp tiền cho Đường Dục, tiền không nhiều lắm, ông ta nhận thầu toàn bộ công trình hẳn phải có được chút gì ? Anh thấy Đường Dục này à, là một con cáo già, sau lưng hình như có Bí thư thành ủy Đường ủng hộ, ủy ban nhân dận quận muốn làm gì ông ta cũng khó.
- Em cũng nghe người ta nói Đường Dục và bí thư Đường là chỗ thân quen nhau, xem ra không phải tin đồn không có căn cứ?
Bên này khi Ninh Hân nghe thấy ba cô nhắc đến Bí thư Đường, khiến cô lại nhớ tới Đường Sinh.
Chẳng nhẽ Đường Sinh và bí thư Đường mới tới này có quan hệ với nhau?
Nghĩ kỹ lại, khả năng này không phải không có, Đường Dục ở Giang Lăng này có địa vị và danh vọng gì? Ai dám đập xe ông ta? Nhất là đập xong rồi ông ta còn không dám làm gì, còn để lại một trăm ngàn cho bà già đó, đúng vậy, Đường Sinh kia chính xác là…
Ninh Hân nghĩ đến đây, trái tim liền đập liên hồi, đáng tiếc tự mình chưa có cơ hội thấy “Bí thư Đường”, mặc dù ông đã xuất hiện trên truyền hình, báo chí nhưng thấy trên ti vi thì không phải quay từ đằng xa thì cũng là mơ hồ, nhìn không rõ mặt, cơ bản không thấy rõ mặt ông ta, ba cô chắc có cơ hội gặp vị này rồi nên mới nhắc tới Bí thư Đường, ừ, cần phải để ông và Đường Sinh có cơ hội gặp nhau.
Đúng, nên xử lý như vậy, nói không chừng ba cô sẽ phát hiện ra điều gì mới.
Trong lòng có ý tưởng này, Ninh Hân sẽ cố gắng giúp Đường Sinh thuyết phục ba cô đi xem ngõ Lão Đường.
Tuy nhiên có điều, cô phải tự mình đi kiểm tra ngõ Lão Đường trước đã, bằng không trước mặt ba cô sẽ nói như thế nào đây?

Trong đầu Ninh Hân vẫn đang nghĩ đến việc này, trở về phòng ngủ, Ninh Manh lúc này cũng đã mặc áo ngủ, chui vào bên trong.
- Chị, em ôm chị ngủ được không?
- Chị cần em ôm à?
- Như thế nào mà không cần ạ, chị em thật đáng thương, hai mươi lăm tuổi cũng chưa có bạn trai, em thay bạn trai chị ôm chị trước.
- Con bé chết tiệt kia, em muốn cái gì? Tương tư à?
Ninh Hân cười mắng yêu một cái, Ninh Manh vừa nằm sấp xuống giường liền bị véo một cái.
- Á..
Ninh Manh kêu lên một tiếng, nhân tiện nói
- Đau quá, chị à..

chị sửa tính nết của mình đi.
- Chị sửa cái gì? Như vậy không phải rất tốt à?
Ninh Hân tức giận nói.
- Tốt cái gì, chị có biệt anh là “Sư tử”, ai dám đến gần chị.

Em đang lo em sẽ không có anh rể đây.
Ninh Hân trong lúc nhất thời không đáp lại, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt đêm qua của Đường Sinh, lúc trêu đùa cùng hắn.
Một ý nghĩa thoáng qua trong đầu, mơ hồ nhưng lại rất ấm áp, điều này khiến cô khó hiểu, tiểu tử thối tha này sẽ như thế nào nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui