Chương 62 Dâng tới cửa
Mạc Nhiễm Thiên nhìn hai nam nhân lo lắng cho hắn thì mỉm cười ôn tồn: "Các huynh không cần lo lắng cho ta, nói cho cùng thì vẫn là ta thôi mà. Nhưng giờ ta chỉ lo Yến Nhi có thể nói cho Thượng Quan Nghi hay không, còn cả hai người Thủy Hỏa có thể cũng nói cho hắn hay không?"
"Hai người Thủy Hỏa sẽ không, bởi vì huynh tối hôm qua tiễn bọn họ đi huynh đã dặn. bọn họ cảm tạ ân cứu mạng của đệ, cho nên sẽ không nói với Thượng Quan Nghi. Huống hồ hôm nay nhìn Thượng Quan Nghi cũng biết là hai tiểu tử kia chưa nói gì, nhưng còn Yến Nhi..." Dạ Tích Tuyết cau mày.
"Tiểu Thiên vì sao phải đem phản đồ kia tặng Thượng Quan Nghi?" Mạc Tử Viêm sắc mặt âm trầm hỏi.
"Aiz, nói cho cùng y cũng đáng thương. Y vốn là nam thị của lục đệ Hiên nhi, là vì ta mà Hiên nhi đem y tráo đổi, cho nên y hận ta. Nhưng lần này hy vọng y biết là ta cố tình giúp y." Mạc Nhiễm Thiên thở dài trả lời.
"Huynh thật mềm lòng, người như thế đáng ra phải giết!" Mạc Tử Viêm hung tợn nói.
"Nếu như lần nay y có thể tu tỉnh thì vẫn là một quân cờ có giá trị. Dạ đại ca, huynh lại đi một chuyến xem sao. Thượng Quan Nghi hẳn là không có tình cảm với y sớm như vậy đâu." Mạc Nhiễm Thiên nói với Dạ Tích Tuyết.
"Được!" Dạ Tích Tuyết đáp ứng một tiếng rồi mau chóng rời đi.
"Tiểu Thiên, huynh nói xem Tề Vương có ý gì?" Mạc Tử Viêm cùng Mạc Nhiễm Thiên đều vào ngồi trong sương phòng.
"Hừ, còn ý gì? Tề Vương là hạng người giảo hoạt âm độc, không phải là ngày hai tám tháng sau hắn không kịp tới, mà là không muốn tới, chẳng lẽ đệ vẫn nhìn không ra?" Giọng nói Mạc Nhiễm Thiên chứa đầy khinh bỉ.
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng cứ như vậy, Bình Châu sẽ bị tàn phá! Dân chúng nơi đó cũng đến vài vạn a." Mạc Tử Viêm cũng không phải kẻ ngốc.
"Từ chuyện này có thể thấy Tề Vương rất tàn nhẫn. Hắn muốn cho chúng ta một bài học để xả hết mối hận trong lòng. Aiz, đã không còn biện pháp nào có thể thuyết phục hắn, hiện giờ điều quan trọng là làm thế nào để Bình Châu có thể chống cự trong hai ngày, tổn thất càng ít càng tốt." Mạc Nhiễm Thiên chau mày.
"Đệ sẽ đến chỗ đại ca chung vai kháng địch." Mạc Tử Viêm nghiêm túc nói.
"Không, hiện tại đệ nên đến chỗ Thân quốc tìm hiểu tình hình, xem bọn họ xuất ra bao nhiêu binh mã, nơi này không phải còn có hơn trăm binh lính sao? Để bọn họ ở lại đây truyền tin đi, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bất luận như thế nào chúng ta cũng phải vượt qua hai ngày này. Huynh sẽ mau chóng làm cho Tề Vương xuất binh." Mạc Nhiễm Thiên mắt to lóe sáng.
"Không sai, Tiểu Thiên, huynh thật sự trở nên rất lợi hại, ngay cả Tề Vương cũng nói huynh là trí giả." Mạc Tử Viêm ngưỡng mộ nhìn hắn.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng giật giật, nghĩ bụng mình tốt xấu gì cũng là người của thế kỉ hai mốt, hơn nữa còn là cảnh sát, chuyện chiến lược cũng tương đối hiểu rõ.
"Tứ đệ, đệ quá khen rồi, hiện giờ chúng ta thảo luận xem hai ngày này nên ứng phó như thế nào, thời gian không nhiều lắm, phải lập tức bố trí."
"Được." Mạc Tử Viêm cũng nghiêm túc đứng lên, dù sao ngọn lửa chiến tranh bùng lên, cục diện rối loạn, người phải chịu khổ là dân chúng.
Hai người dường như chỉ thảo luận mưu kế, mãi đến tận khi sắc trời đã tối, hai người mới định ra được phương án. Còn Mạc Tử Viêm cũng chuẩn bị sáng mai xuất phát đến biên giới Thân quốc bí mật dò xét, đồng thời cũng phái người đi Bình Châu báo cho đại hoàng tử Mạc Kính chuẩn bị ứng chiến.
"Tiểu Thiên, nửa tháng này huynh muốn dùng mặt nạ này gặp người sao? Nghìn vạn lần đừng để người ta phát hiện thân phận của huynh!" Mạc Tử Viêm lo lắng dặn dò.
"Đệ yên tâm, huynh không phải cái loại ẻo lả giống như Dương quý phi." Mạc Nhiễm Thiên khó chịu trả lời.
"Được rồi, lại nói chuyện này, huynh đã đắc tội với người ta, sao lại có người giống như vậy, y thật là giống huynh, trừ bỏ môi là khác, những thứ khác đều rất giống." Mạc Tử Viêm nghĩ đến mỹ nhân này vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên.
"Hừ, chờ huynh vào cung, huynh nhất định phải đem hai quý phi giống huynh diệt trừ, nếu không sớm muộn gì cũng phá hỏng đại sự của ta!" Mạc Nhiễm Thiên trong mắt lần đầu tiên hiện lên sát ý, kết quả này cũng là hôm nay vẻ tàn ác vô cùng của Tề Quân Hành cùng Thượng Quan Nghi kích thích hắn. Nếu muốn thành đại sự, mình cũng không thể mềm lòng.
"Tiểu Thiên, đại sự gì cơ?" Sắc mặt của Mạc Tử Viêm hơi kém đi, nhưng vẫn thấy kì quái mà hỏi.Kì thật trong tâm y đang nghĩ rằng Mạc Nhiễm Thiên hiện tại càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng thông minh, cũng càng ngày càng khí phách, hắn có thể nổi lên dã tâm khác hay không?
"Ha ha ha, đó là lật đổ Tề quốc, còn đệ và lục đệ làm cho Mạc quốc cường đại lên. Đến lúc đó hắn phải cầu chúng ta, ta rất muốn nhìn xem khuôn mặt hắn lúc đó như thế nào?" Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên vẽ ra vẻ nhạo báng.
Mạc Tử Viêm sợ ngây người, y không nghĩ rằng Mạc Nhiễm Thiên ở đây ngoại trừ việc bị Tề vương đùa bỡn ra, còn có thể làm được chuyện gì. Không ngờ nội tâm Mạc Nhiễm Thiên vĩ đại như thế. Y lập tức cao hứng vạn phần nói: "Tiểu Thiên, yên tâm, ta trở về nhất định mau chóng làm Mạc quốc trở nên lớn mạnh, không tới hai năm có thể tới đón huynh trở về."
"Uhm, huynh hoàn toàn phụ thuộc vào các đệ đó. Được rồi, nhân tài rất quan trọng, cho nên nhất định phải chiêu hiền nạp gián, không nên khư khư cố chấp. Phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!" Mạc Nhiễm Thiên đem toàn bộ kiến thức lịch sử của mình ra.
"Tiểu Thiên, bệnh của huynh nếu khỏi sớm hai năm, Mạc quốc cũng sẽ không đi tới tình trạng như ngày hôm nay." Mạc Tử Viêm hiện tại hoàn toàn cảm phục Mạc Nhiễm Thiên. Từ khi hắn cứu y khỏi móng vuốt của chó sói, cái nhìn của Mạc Tử Viêm đối với Mạc Nhiễm Thiên thay đổi hẳn. Cho tới buổi nói chuyện hôm nay, càng làm cho y cảm thấy mất đi Tiểu Thiên là tổn thất lớn nhất của Mạc quốc.
"Ờ, hiện tại cũng chưa quá muộn, ít nhất còn chưa mất nước, huynh tin rằng khi huynh trở lại, Mạc quốc ít nhất có thể sánh vai cùng hai quốc gia kia." Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt, mình nào có lợi hại như y nói, chỉ là có thêm tri thức lịch sử một nghìn năm mà thôi.
Bữa tối qua đi, Dạ Tích Tuyết trở về, sắc mặt trầm trọng, làm cho Mạc Nhiễm Thiên bị dọa sợ, liền vội vàng hỏi: "Dạ đại ca, Yến Nhi nói sao?"
"Không phải, khi ta tới đó Thượng Quan Nghi còn chưa trở lại. Hỏi hai người Thủy Hỏa, Yến Nhi đã tới Thượng Quan tướng phủ trước, ta từ miệng y biết được Thượng Quan Nghi cùng hoàng thượng hai người xuất cung vi hành."
"Cái gì? Hoàng thượng vì sao lại xuất cung?" Mạc Tử Viêm cả kinh hỏi.
"Ta đã tìm hiểu tin tức, mới biết được hai người đi tới Câu Lan Viện lớn nhất kinh thành Long Hương Các, ta thật sự không nghĩ ra hoàng thượng vì sao lại đi tới nơi đó?" Vẻ mặt Dạ Tích Tuyết mù mờ không nghĩ ra.
"Đi, chúng ta cũng đi!" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ xong liền nói.
"A, vì sao?" Mạc Tử Viêm giật nảy mình.
"Ta không tin hoàng thượng đi tới đó tìm tiểu quan. Chúng ta tặng hắn hai mươi mỹ nam đều không được, nhưng lại đi Câu Lan Viện? Đệ không cảm thấy kì quái sao?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn xéo y.
"Uhm, có lý, huynh sẽ đi như thế này sao?" Mạc Tử Viêm gật đầu nói.
"Không, đệ đi rửa mặt. Dạ đại ca, huynh giúp đệ dịch dung một chút. Được rồi, gương mặt này huynh cũng phải chỉ cho đệ, nếu không bị hoàng thượng phát hiện thì phiền toái lớn."
"Uhm, được." Dạ Tích Tuyết vội vàng vào phòng.
Một chén trà sau, Mạc Nhiễm Thiên lần nữa thay đổi thành một người khác, y theo yêu cầu của hắn, lúc này thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, kiểm nhược quan ngọc, minh mâu hạo xỉ, tinh thần hoán phát, phong độ phiên phiên, mười phần là một mỹ nam tử (*). Thuật dịch dung của Dạ Tích Tuyết không tồi chút nào, nếu không quan sát tỉ mỉ, căn bản không cảm thấy Mạc Nhiễm Thiên có bất cứ gì thay đổi.
(kiểm nhược quan ngọc: mặt như ngọc thạch, minh mâu hạo xỉ: mắt phượng mày ngài, tinh thần hoán phát: có thể hiểu là tinh thần rạng rỡ, phong độ phiên phiên: cử chỉ nhẹ nhàng.)
"Tiểu Thiên, huynh làm gì vậy?" Mạc Tử Viêm không rõ hắn dịch dung đẹp như vậy làm gì.
"Ha ha ha, huynh muốn đi câu dẫn hoàng thượng, câu dẫn không được, cũng phải câu dẫn Thượng Quan Nghi." Mạc Nhiễm Thiên nháy mắt với y một cái, làm cho Mạc Tử Viêm đỏ mặt.
"Cái gì? Chuyện này quá nguy hiểm." Dạ Tích Tuyết cả kinh nói.
"Yên tâm, không có việc gì, thế nào, bộ dáng này nắm chắc mấy phần?" Mạc Nhiễm Thiên hai tay vuốt tóc hai bên, đôi mắt mở to hỏi hai người.
"Tiểu Thiên vốn tuyệt sắc chi tư (dung nhan tuyệt sắc), hiện giờ chỉ là khuôn mặt hơi thay đổi một chút, đương nhiên cũng là đẹp nhất." Mạc Tử Viêm nhìn hắn trìu mến.
"Tiểu Thiên, đệ phải chú ý, môi đệ!" Dạ Tích Tuyết cẩn thận nhắc nhở.
"Uhm, đệ biết, không thể chạm." khi Mạc Nhiễm Thiên dịch dung thành Vũ Tề cũng không dám ăn gì trước mặt Tề Quân Hành, chỉ sợ làm lộ.
"Uhm, như vậy ít nhất giữ được một ngày, cái này đệ mang theo đi." Dạ Tích Tuyết đem một thứ chất keo màu đỏ như mực đưa cho Mạc Nhiễm Thiên.
"Tốt lắm, đi thôi, mang ta đến nơi đó rồi, các ngươi đừng đi vào, ta sợ bọn họ nhận ra hai người các ngươi đến." Mạc Nhiễm Thiên dặn dò hai người.
"Như vậy sao được, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?" Mạc Tử Viêm không đồng ý.
"Đệ không phải nói hoàng thượng cùng Thượng Quan Nghi không có võ công sao?" Mạc Tử Viêm trước kia từ chỗ sư huynh Trần Chấn nghe được.
"Nói là nói như vậy, nhưng..." Dạ Tích Tuyết cũng lo lắng.
"Hừ, các ngươi không tin tưởng ta như vậy! Chỉ cần bọn họ không có võ công, có hai người ta cũng không sợ! Vả lại ta không phải đi đánh nhau." Mạc Nhiễm Thiên rất có lòng tin.
Mạc Tử Viêm cùng Dạ Tích Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều lo lắng đến nhăn mặt nhíu mày.
Mạc Nhiễm Thiên vung tay áo, bước khỏi phòng, đồng thời sờ Oản kiếm trong tay mình, nhất thời cảm thấy an lòng vô cùng.
Long Hương Các là Câu Lan viện lớn nhất kinh thành Tề quốc, dù muộn cũng rất đông người, không chỉ bởi vì tiểu quannơi này vừa xinh đẹp lại vừa nhiều, còn vì nguyên do tới nơi này đều là quan to quý nhân, những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ cũng đua nhau tới nơi này.
Mạc Nhiễm Thiên tay cầm chiết phiến, trên mặt cười dịu dàng đi đến nơi cửa lớn đèn đỏ treo đầy, lần này, hắn muốn làm đại gia!
"Công tử thật anh tuấn, mời vào bên trong!" Một nam tử trung niên trợn tròn mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên cười nói.
"Uhm." Mạc Nhiễm Thiên ra vẻ tiêu sái, thấy vậy Mạc Tử Viêm đứng trong ngõ đối diện cùng Dạ Tích Tuyết khóe miệng run rẩy ( =)) ). Bọn họ ước định trong một canh giờ, nếu Mạc Nhiễm Thiên không đi ra, bọn họ sẽ vào tìm.
.
.
Đi vào bên trong, bày trí xa hoa, đại sảnh phân làm hai tầng, ở giữa có một đài lớn hình vuông, trên đó là một tiểu quan đang diễn tấu đàn tranh, dưới đài quan khách đều cắn hạt dưa uống trà, có chút giống hộp đêm thời hiện đại.
Hai bên và trên lầu hai đều là phòng, Mạc Nhiễm Thiên không biết Tề Quân Hành cùng Thượng Quan Nghi đang ở phòng nào.Theo sự hướng dẫn của ông chủ hắn tìm được một chỗ an vị giữa đại sảnh, hắn không tìm được bọn họ, chỉ có thể để bọn họ tìm đến hắn. Bất quá dựa theo trực giác của Mạc Nhiễm Thiên, hai người đó nhất định ở trong một căn phòng có tầm nhìn tốt nhất, không phải gian đối diện đài diễn thì cũng là căn đối diện ở lầu hai có thể quan sát trực tiếp tiểu quan.
Mạc Nhiễm Thiên ngồi bên sườn căn phòng đối diện đài diễn, từ vị trí này có thể chứng kiến động tĩnh khi bên trong phòng mở cửa, bắt đầu uống trà cắn hạt dưa, nhưng kì thật con mắt dán chặt vào cửa hai căn phòng đó.
Trong lúc rãnh rỗi, hắn nhìn lên tiểu quan đang gảy đàn trên đài cao, khuôn mặt xinh đẹp, tản ra mùi vị ôn nhu. Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên trong lòng than thở, nam tử nơi này vì sao cứ tự nguyện như vậy, mình nếu không phải xuyên qua đến cái thân thể ngu thái tử vừa gầy yếu vừa có khiếm khuyết thân thể bẩm sinh như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không thành bộ dạng ẻo lả như vậy.
Khúc nhạc trôi qua, tiểu quan cúi đầu chào mọi người rồi ôm đàn đi xuống, lúc này người chủ trì lớn tiếng cười nói: "Các vị khách quan, những người mới hôm nay sẽ lập tức ra sân, mọi người có thể quan sát kĩ. Quy cũ, một trăm lượng đấu giá, mỗi lần giơ tay thêm mười hai lượng, người nào trả giá cao nhất, đêm nay tiểu quan sẽ là của người đó." Nam tử nói xong dưới đài lập tức trở nên ồn ào, mỗi người mắt đều lóe lên lục quang.
Mạc Nhiễm Thiên nhếch mép, không nghĩ rằng nơi này còn có thủ đoạn kinh doanh cao cấp như vậy, ý nghĩ xoay vần, nảy ra ý hay, hắn liền lập tức đứng dậy đi về phía quản sự.
Tiểu quan thứ hai trăm mười hai bị một nam tử mập mua được, tiểu quan cười cười đi vào phòng, vận mệnh đêm nay thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
"Các vị khách quan, màn biểu diễn đặc sắc tiếp theo, là của một tuyệt sắc giai nhân vừa tới. Lần này ra giá một nghìn lượng, mỗi lần thêm một trăm lượng, ha ha ha, tuyệt sắc khuynh thành, khách quan hãy mở to mắt nhìn."
Dứt lời, những căn phòng che rèm trúc ở phía sau Mạc Nhiễm Thiên đều hoàn toàn mở ra, mọi người bắt đầu sôi nổi.
"Vũ gia, ngươi đừng thổi phồng như vậy, tiểu quan này có gì quý giá như vậy?" Có khách nhân bắt đầu cười nhạo.
"Ha ha, là nam tử đẹp nhất Vũ gia từng gặp, một nghìn lượng có thể nói là còn ít." Vũ gia cười ha ha.
"Thật sao? Vậy mau gọi hắn ra đi! Ta không chờ được!" Lại có khách nhân cười nói.
"Cơ Nhi, ra đi!" Vũ gia nhường chỗ cho hắn.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức tươi cười chậm rãi đi lên đài, lúc này hắn đã thay một bộ trường bào viền vàng thêu đóa mẫu đơn hồng. Trên trán vẽ một đóa hoa sen màu đỏ, tóc dài được búi gọn lên, ngọc quan màu trắng trên đỉnh đầu, làm cho khí chất của hắn trở nên thanh nhã cao quý, không giống như tiểu quan, càng giống thiếu gia nhà giàu hơn.
"Oa! Đẹp quá!" Có người kêu to lên, sau đó mọi người nhìn chằm chằm khuôn mặt hóa trang của Mạc Nhiễm Thiên như nhìn quốc bảo. Tuy nhiên gương mặt này có năm sáu phần giống gương mặt của Mạc thái tử.
Mạc Nhiễm Thiên cười nhẹ đứng đó, mắt to quyến rũ quét qua một vòng, quả nhiên thấy hai gương mặt quen thuộc trên lầu hai, Tề Quân Hành cùng Thượng Quan Nghi quả nhiên đang nhìn ra.
"Một nghìn lượng!" Trong một gian phòng có người ra giá.
"Oa!" Có người thở dài nuối tiếc, một nghìn lượng đối với những người ở dưới đại sảnh là rất quý rồi.
"Một ngàn năm trăm lượng!" Căn phòng đối diện ở phía dưới.
Mạc Nhiễm Thiên thấy Thượng Quan Nghi đã đến gần Tề Quân Hành, trong lòng thấy tức cười, hắn cũng không tin khuôn mặt mình giống Mạc thái tử đến vậy, Tề Quân Hành sẽ không hiếu kì?
"Năm nghìn lượng!" Quả nhiên Thượng Quan Nghi hô xuống dưới, lúc này Mạc Nhiễm Thiên có thể chính đại quang minh mà nhìn, vừa lúc thấy khuôn mặt Tề Quân Hành đang mỉm cười. Hai người đối mặt, long mục Tề Quân Hành sáng ngời.
Cả sảnh đường như vỡ ra, mọi người tưởng rằng giá cả đã được định.
"Một vạn lượng!" Một tiếng hô lớn hơn từ căn phòng đối diện truyền ra, rèm bị kéo lên, Mạc Nhiễm Thiên thầm giật mình, nhìn về phía người bên trong, chỉ thấy người nọ một thân khôi ngô, tuổi chừng hai lăm, khuôn mặt khí khái bừng bừng, tướng mạo đường đường, một thân hoa y. Từ đó có thể thấy người nọ nhất định là một thương nhân giàu có.
Mạc Nhiễm Thiên buồn bực, một vạn lượng quá nhiều, không biết Tề Quân Hành có chịu đấu tiếp hay không, mình không phải uổng phí tâm cơ sao?
"Vị công tử này ra một vạn lượng, còn có ai ra giá không! Không còn lời nào, Cơ Nhi đêm nay chính là của vị công tử này." Vũ gia đã mặt mày hớn hở, bởi vì một vạn lượng này có một nửa là của hắn, đây là hắn cùng Mạc Nhiễm Thiên lén đích ước.
Toàn trường tĩnh lặng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn đến lầu hai, nhưng Mạc Nhiễm Thiên thấy Tề Quân Hành và Thượng Quan Nghị cười cười, sau đó về phía sau rèm, nhất thời hắn vô cùng thất vọng.
"Được, Cơ Nhi chính là của vị công tử trong phòng nhị hào kia! Cơ Nhi, ngươi qua đó đi, nhớ kĩ cẩn thận hầu hạ khách nhân!" Vũ gia cười dặn Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên không có biện pháp, chỉ có thể đi trước ứng phó sau.
Bị tiểu nha đầu mang vào phòng nhị hào, Mạc Nhiễm Thiên vừa chốt cửa lại liền thấy bên trong có ba người nam nhân, ngoại trừ nam tử vừa rồi, còn có hai người trung niên nam tử.
"Liêu đại nhân, Bình đại nhân, các ông có thể cẩn thận đánh giá!" Nam tử vẻ mặt nghiêm túc hỏi hai người còn lại.
Nam nhân được gọi là Liêu đại nhân lập tức đi tới bên người Mạc Nhiễm Thiên, đôi mắt già nua đục ngầu nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên rồi thì thào nói: "Giống, giống, rất giống! Bình đại nhân, ông lại nhìn một chút!"
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng chấn động, không biết bọn họ có ý gì, nhưng những lời này cho hắn biết bọn họ nhất định là nói mình giống Mạc thái tử, bằng không mình còn có thể giống ai?
"Giống, giống Dương quý phi, Ám quý phi!" Nam tử được gọi Bình đại nhân cũng cẩn thận đánh giá Mạc Nhiễm Thiên.
"Vậy là tốt rồi, lần này thành công, Công Tử Lâm sẽ không bạc đãi hai vị đại nhân !" Thì ra vị đại tài chủ này là Đại lương tạo Thân quốc Công Tử Lâm, chuyện này nhất thời làm cho Mạc Nhiễm Thiên yên lặng, hắn mua mình đơn giản là muốn đưa cho Tề Vương, vỗ mông ngựa.Nhưng nói mình giống hai người kia, thật là buồn quá.
"Vậy thì đa tạ đại lương tạo, ha ha ha." Hai người lập tức mặt mày hớn hở.
"Vậy hai vị đại nhân cho rằng sáng mai tặng thì thế nào?" Công Tử Lâm dường như là người rất tỉ mỉ cẩn thận, hai vị đại nhân cười lớn, hắn lại là vẻ mặt nghiêm túc, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên rất có cảm tình.
"Ừm, trước khi tặng đại lương tạo nên dạy dỗ tỉ mỉ một phen." Bình đại nhân lộ ra hàm răng vàng xỉn màu, vô cùng ghê tởm.
Công Tử Lâm vừa nghe, đôi mắt nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên, sau đó khóe miệng vẽ ra một nét cười tà, đi lên trước, đột nhiên bàn tay chụp lấy pp Mạc Nhiễm Thiên, miệng lạnh như băng cười nói: "Vậy đêm nay để bổn đại nhân dạy dỗ đại mỹ nhân ngươi đi, ha ha ha."
Advertisements