Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần [ Np ]

Chương 86 – Hoàng cung thâu tình

( XIN LỖI VÌ TỚI BÂY H MỚI ĐĂNG CHƯƠNG MỚI ĐƯỢC.)

(Vụng trộm trong hoàng cung)

Thượng Quan Nghi tức giận kéo Mạc Nhiễm Thiên đi về Phượng Lâm Các, trên đường đi qua một ngọn giả sơn, Mạc Nhiễm Thiên kéo kéo, dẫn y đi tới phía sau. Nơi này cây cối um tùm, nhưng thật ra rất bí ẩn, không dễ dàng bị người ta nhìn thấy.

"Ngươi muốn làm loạn tẩm cung à, coi chừng bị người ta trông thấy." Mạc Nhiễm Thiên lườm y một cái, hai người đứng ở sau giả sơn nhỏ giọng nói chuyện.

"Tiểu Thiên, sao ngươi lại để Tề Hằng hôn?" Thượng Quan Nghi sặc mùi ghen tuông.

Mạc Nhiễm Thiên ngồi xuống một phiến đá: "Hừ, ngươi có tư cách gì nói ta, ngươi và hắn có quan hệ gì, sao phải cầm tay nhau?" Mạc Nhiễm Thiên cũng đang ghen tuông ngập trời.

"Ta oan uổng a, là hắn kéo tay ta, không phải ta kéo hắn." Thượng Quan Nghi vội la lên.

"Vậy ngươi cũng đồng ý cho hắn kéo, nói mau, hai người các ngươi trước kia có phải là một đôi hay không, không trách được trông ngươi như tiểu thụ. Hừ!" Mạc Nhiễm Thiên càng nghĩ càng giận.

"A, cái gì! Tiểu bảo bối, ngươi không thể nói lung tung a, ta cùng hắn không có gì cả, cũng là hôm nay mới phát hiện thì ra hắn vẫn luôn thích ta, ta cũng bị dọa đến nhảy dựng." Thượng Quan Nghi ngồi xổm xuống ôm lấy hắn.

"Thật đấy, bằng không sao ta lại cho bảo bối lần đầu tiên của ta cơ chứ?" Thượng Quan Nghi thấy Mạc Nhiễm Thiên như con hổ giấy, liền cười hì hì nhìn hắn, trong mắt đầy sủng nịch.

"Ha ha, ngươi mặt dày quá đi, cái kia gọi gì là lần đầu tiên." Mạc Nhiễm Thiên tự nghĩ đến mình, cũng cười.

"Tiểu bảo bối, tối hôm qua hoàng thượng không làm gì ngươi chứ?" Thượng Quan Nghi cọ mặt vào gò má hắn.

"Hắn có thể thế nào, ta giả ngu, còn có thể không đối phó được hắn sao?" Mạc Nhiễm Thiên đắc ý.

"Ha ha ha, Tiểu Thiên, ngươi giả bộ ngốc nghếch thật giống lắm. Ha ha." Thượng Quan Nghi lại ôm chặt hắn thêm một chút.

"Ngươi giễu cợt ta hử?" Mạc Nhiễm Thiên giãy dụa cúi người,"Ôm chặt như vậy làm chi, buông ra."

"Tiểu bảo bối, tối hôm qua ta lo lắng cho ngươi quá, một đêm không ngủ." Thượng Quan Nghi lộ ra vẻ mặt đáng thương mà nói tiếp: "Ngươi làm thế nào trị được Thi Độc của hắn hay vậy?"

"Hắc, nói đến thật là kì quái, lúc phát tác hắn chỉ hôn ta một chút liền tỉnh lại, ngươi nói đêm nay ta có nên hôn cho hắn tỉnh lại không, đám đại thần kia chẳng phải muốn tới nhìn hay sao?"

"A, sao có thể như vậy, vậy, vậy không phải sẽ nhìn thấy ngươi lõa thân sao?" Thượng Quan Nghi khó chịu càu nhàu.

"Cái gì mà lõa thể, chỉ hôn môi thôi mà." Mạc Nhiễm Thiên buồn cười nhìn y, phát hiện vẻ mặt ghen tuông của y cũng có chút đáng yêu.

Thượng Quan Nghi xụ môi rồi nói: "Xem ra phải để mọi người xem, bằng không Tề Hằng kia biết hoàng thượng vẫn chưa khỏi bệnh sẽ càng muốn kéo hoàng thượng xuống, đám đại thần này cũng bởi điểm ấy mới phản đối hoàng thượng, ngươi nhất định phải cứu hoàng thượng a, nếu không đại nhân cũng gặp nạn theo đó."

Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp: "Kì thật ta không muốn cứu, cho triều thần hạ bệ hắn đi."

"Không được, không được, cho dù không cứu, hoàng thượng cũng không thể hạ vị được, ngươi không phải không biết hoàng thượng đã nổi lên sát tâm rồi. Chỉ là chuyện sớm muộn, không giết người tất nhiên là tốt, nhưng nếu thật sự phải đi đến bước này, phỏng chừng hoàng thượng sẽ tàn sát hàng loạt, theo lời hắn chính là nhiều nhất một lần nữa bồi dưỡng triều thần mới. Cho nên tiểu bảo bối, ngươi phải cứu cứu mọi người, làm cho hoàng thượng chậm rãi thu hồi quyền lực, chậm rãi chỉnh đốn, ít nhất không cần giết chóc bừa bãi, được không? Tề Hằng cũng không phải người quá xấu xa gì, ta thật không nỡ nhìn hắn chết thảm." Thượng Quan Nghi vội vàng phân tích.

"Hắc, mất nửa ngày, thì ra là ngươi không nỡ nhìn tình nhân cũ bỏ mạng nha." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đã cân nhắc, nhưng vẫn muốn trêu chọc y.

"A, không phải, không phải thế, tiểu bảo bối, ngươi lại muốn đi đâu, trong lòng đại nhân ta chỉ có một mình ngươi thôi, không có người khác." Thượng Quan Nghi nghiêm túc nói.

"Hừ, coi như ngươi hiểu chuyện đấy, để ta nhìn thấy ngươi và hắn sờ sờ soạng soạng nữa, ta cắt ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên nắm lấy dưới khố y.

"Nga, tiểu bảo bối buông tay buông tay, đau." Mệnh căn của Thượng Quan Nghi bị hắn cầm.

Mạc Nhiễm Thiên buông tay ra tiếp tục nói: "Chuyện Yến Nhi thế nào?"

"Hắc hắc, đại nhân ta đã dặn dò lão bản Long Hương Các, cũng thả các nam thị khác trong phủ đi rồi, sau này trong lòng ta chỉ có tiểu bảo bối thôi, hì hì, tiểu bảo bối đã vui lòng chưa? Cho đại nhân hôn một cái nào." Thượng Quan Nghi như muốn tranh công, trề môi về phía Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên co rút khóe miệng một chặp, rồi đành thở dài hôn lên đôi môi mỏng nọ, hai người lập tức ôm siết nhau, hôn đến long trời lở đất, hơi thở ngắt quãng.

"Tiểu bảo bối." Thượng Quan Nghi thở hào hển, buông Mạc Nhiễm Thiên ra, thanh âm khàn khàn, trong ánh mắt tràn đầy tình dục. Y thì thào nói: "Đại nhân muốn ngươi."

"A. Bây giờ ư?" Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến nhảy dựng: "Ngươi mắc bệnh gì thế, đây là đâu hả? Ngươi không sợ bị người khác thấy?" Quay đầu chung quanh, phát hiện nơi này thật đúng là bí ẩn, thật là một nơi lý tưởng để yêu đương vụng trộm.

"Chúng ta khe khẽ một chút, không có ai thấy cả, đại nhân muốn a, ngươi xem." Thượng Quan Nghi không thẹn thùng mà đem trường bào vén lên, tụt lại tiết khố đằng sau, hỏa long dâng trào, sáng lóa mê người.

"Ngươi, đáng ghét!" Mạc Nhiễm Thiên mắc cỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lườm y một cái, người này thật càng ngày càng khó chịu, nhưng nghĩ đến việc y vì mình mà giải tán gia quyển, không khỏi có chút thương y.

"Ư...a...." Từ môi Mạc Nhiễm Thiên tràn ra thanh âm dễ nghe, hai tay vòng qua ôm cổ y, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của y.

Thượng Quan Nghi mừng rỡ, càng thêm động tình, thân thể trượt xuống phía trước Mạc Nhiễm Thiên, tụt lại tiết khố đằng sau, giúp hắn giải quyết trước.

Mạc Nhiễm Thiên ấn đầu y, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm mang lại từ khoang miệng ấm áp của y, thẳng đến khi tiết ra, toàn bộ vào bụng Thượng Quan Nghi.

"Tiểu bảo bối, ngươi ngọt quá." Thượng Quan Nghi xoa xoa miệng đứng lên cười nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt đỏ bừng.

"Ngươi mắc ói quá đi!" Mạc Nhiễm Thiên hờn dỗi trách y một câu.

"Hì hì, tiểu bảo bối thích là tốt rồi." Thượng Quan Nghi để hắn xoay người ra sau, tay vịn giả sơn, vén trường bào lên, dùng ngón tay tiến vào trong tiểu cúc đã ướt át của Mạc Nhiễm Thiên.

"A, chán ghét, đừng lãng phí thời gian!" Mạc Nhiễm Thiên thúc giục.

"A, bảo bối kiên nhẫn một chút a." Thượng Quan Nghi bị hắn nói như vậy, còn nhẫn nại thế nào được nữa, vội vàng giương nòng súng, vào tận cùng bên trong.

"A." Mặt Mạc Nhiễm Thiên nhăn chặt lại, tên này cũng quá thô bạo mà.

"Tiểu bảo bối, xin lỗi, có phải rất đau hay không." Thượng Quan Nghi thấy hắn giống như rất đau, lập tức rút ra.

"A." Mạc Nhiễm Thiên cảm giác y cố ý trêu chọc mình, quay đầu sang hung hăng lườm hắn một cái: "Ngươi trả thù ta có đúng không?"

"Hắc hắc, tiểu bảo bối, ngươi gì vậy, đại nhân thương ngươi a." Thượng Quan Nghi nói dối trắng trợn, y thật sự muốn trừng phạt tiểu bảo bối của mình chút chút, ai bảo hắn để Tề Hằng hôn cơ chứ, nhưng ngay sau đó y lại vội vàng đem hỏa long của mình điên cuồng tìm vào trong tiểu cúc hoa của hắn, chậm rãi di động theo quy luật.

"A, ngươi, ta sẽ tính toán với ngươi sau, a." Khoái cảm kéo tới, hắn nào có thể để ý tới nhiều chuyện như vậy. Mạc Nhiễm Thiên nói chuyện đều đã đứt quãng không thành từ, còn Thượng Quan Nghi đã bắt đầu tiến công thần tốc.

Thật lâu, Thượng Quan Nghi rốt cuộc ôm lấy phía sau lưng Mạc Nhiễm Thiên bất động, mà Mạc Nhiễm Thiên mềm nhũn tựa vào giả sơn, hai người đều há miệng thở dốc, tư vị đánh du kích thật vô cùng kích thích, huống chi là trong ngự hoa viên của hoàng thượng.

"Tiểu bảo bối, ngươi giỏi quá, đại nhân yêu ngươi chết mất." Y đem đầu rúc vào lưng hắn.

"Vậy ngươi đi chết đi." Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói, hắn chính là khó chịu.

"Không đâu, đại nhân muốn cả đời ở cùng một chỗ với Tiểu Thiên." Thượng Quan Nghi gia tăng lực đạo nơi cánh tay.

Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe môi: "Một ngày nào đó ta sẽ rời đi, nơi này không phải nhà của ta."

"Không, không được, tiểu bảo bối nơi nào cũng không thể đi, ở lại Tề quốc, đại nhân không cho phép ngươi đi." Thượng Quan Nghi đột ngột thấy hoảng sợ, y rất sợ hắn rời đi, tại trong cung ít nhất còn nhìn thấy hắn, nhưng đi thì không nhìn thấy được.

"Nghi, nếu ta thực sự đi, ngươi đi theo ta sao?" Mạc Nhiễm Thiên lần đầu tiên kêu tên y, nghiêm túc quay đầu nhìn y hỏi.

Thân thể Thượng Quan Nghi chấn động một chút rồi sau đó bất động, y chậm rãi rút ra, không cẩn thận tinh hoa rớt xuống quần Mạc Nhiễm Thiên, y vội vàng rửa sạch, sau đó đau khổ nhìn vào mắt Mạc Nhiễm Thiên, nói: "Tiểu bảo bối, ta thật sự không biết."

"Ha ha ha, không biết coi như xong, ta cũng không biết lúc nào có thể quay về, có lẽ sẽ chết ở chỗ này cũng không chừng." Mạc Nhiễm Thiên lập tức mở miệng cười, hắn chỉ là hỏi một chút, nhưng trong lòng lại có chút ê ẩm.

"Tiểu bảo bối, đừng nói bậy, đại nhân không thích nghe cái này." Thượng Quan Nghi sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều, vừa nghĩ đến hắn sẽ chết, tim y cũng đau nhức.

"Ừm, được rồi, mau đi ra đi, e là bây giờ Lý công công đang lo lắng." Mạc Nhiễm Thiên dứt bỏ phiền não, đem mình sửa sang lại chỉnh tề, hắn phải đi tắm rửa đổi lại quần, cảm giác dính dấp này khó chịu quá.

"Tiểu bảo bối, đại nhân không nỡ." Thượng Quan Nghi lần nữa ôm lấy hắn.

"Biến đi, buồn nôn, đi thôi, Hằng của ngươi vẫn chờ ngươi đấy." Mạc Nhiễm Thiên không thích bầu không khí trầm trọng như vậy.

"Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi nhếch miệng, hung tợn nhìn hắn: "Ngươi đừng nói lung tung, ta cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì."

"Ha ha ha, biết rồi, quýnh lên như vậy!" Mạc Nhiễm Thiên buồn cười xoa lên gương mặt y, sau đó nháy mắt với y một cái liền rời khỏi.

"Tiểu Thiên, buổi tối, nhớ kĩ đừng quên." Thượng Quan Nghi lại nhắc nhở hắn một chút, sau đó nhìn hắn gật đầu, cười.

Mạc Nhiễm Thiên mất tích nửa canh giờ, Lý công công tìm khắp cả hoàng cung, cuối cùng thở hồng hộc đứng ngoài cửa thư phòng, phân vân không biết có nên nói cho hoàng thượng không.

"Lý công công, Thiên nhi đâu?" Tề Quân Hành đi ra hỏi, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để Tề Hằng tin rằng bệnh của mình đã được Thiên nhi chữa khỏi, nhưng chính hắn cũng không chắc chắn, tối hôm qua đột nhiên mình tỉnh lại, Thiên nhi đến cùng là dùng phương pháp gì, chẳng lẽ thật muốn trước mặt triều thần quất hắn một trận, hắn phải tìm Thiên nhi hỏi một chút.

"Hoàng, hoàng thượng, lão nô không đuổi kịp điện hạ, hắn không biết chạy đi đâu rồi, nghe thị vệ nói đi ngự hoa viên, nhưng lão nô đi đến đó lại không thấy ai, ai. Chạy nhanh quá." Lý công công mặt già tái nhợt.

"Trẫm đi Phượng Lâm Các xem một chút." Tề Quân Hành nói xong cất bước rời đi.

Muốn đến Phượng Lâm Các phải đi qua tẩm cung của mấy vị tần phi khác, Tề Quân Hành đột nhiên phát hiện có vẻ như tẩm cung của mình cách Thiên nhi hơi xa, hắn nghĩ bụng phải đổi tẩm cung của Tiểu Thiên sang sát vách mới được, quay lại sẽ phái Lý công công đi làm.

Đi hết một đường, phía trước chính là Phượng Lâm Các, giờ phút này Mạc Nhiễm Thiên đang ở cửa viện nói chuyện với Dương quý phi, điều này làm cho Tề Quân Hành sửng sốt, muốn nghe thử xem bọn họ nói cái gì, lập tức núp vào, Trần Chấn theo ở phía sau bị dọa đến nhảy dựng, cũng vội vàng núp vapf.

"Thiên nhi, ngươi đi đâu vậy? Sao thân thể có mùi ghê vậy." Dương quý phi người mặc hoa y, đầu đội ngọc quan, nhìn qua cũng tuấn mỹ vô cùng, chỉ là hiện tại một tay che mũi làm cho Mạc Nhiễm Thiên rất muốn đánh y.

"Ca ca, ngươi mới thối ấy, hừ, Thiên nhi muốn đi tắm." Mạc Nhiễm Thiên mếu máo quay đầu, trong lòng thầm kinh hãi Dương quý phi thính mũi quá đi, tinh hoa của Thượng Quan Nghi còn ở trong quần hắn, hắn đang vội vàng về tắm rửa, không ngờ lại bị Dương quý phi chặn cửa.

"Thiên nhi, ngươi có phải vừa chơi trò chơi với ai." Dương quý phi tinh tế nhìn toàn thân Mạc Nhiễm Thiên, cái loại mùi vị này y quen thuộc vô cùng.

"Ngươi, ngươi đáng ghét, ngươi tìm Thiên nhi có chuyện gì, lại muốn đánh Thiên nhi sao?" Mạc Nhiễm Thiên lo lắng.

"Ca ca cũng đến cùng Thiên nhi chơi trò chơi được không?" Dương quý phi nảy ra kế hay.

"Không muốn, ngươi không giống nam nhân, Thiên nhi không thích." Mạc Nhiễm Thiên thầm muốn vào nhà.

"Ai nói, Thiên nhi, đến, cho ca ca xem quần ngươi một chút nào." Dương quý phi bất chợt xông tới kéo quần Mạc Nhiễm Thiên, hắn cảm giác được Mạc Nhiễm Thiên nhất định là cùng nam nhân vụng trộm, mùi vị kia rất nồng đậm. Từ nhỏ y đã có cái mũi thính như cẩu, tí xíu cũng có thể đoán được. Không ngờ bắt được Mạc Nhiễm Thiên, cũng tốt, cho hoàng thượng xem bảo bối của người đã làm ra chuyện gì.

"A, ngươi buông tay!" Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu đạp y, nếu bị y tụt quần, đó chính là tội chứng mình ăn vụng.

"Đến đây đi, đừng xấu hổ, ngươi rốt cuộc chơi với ca ca nào, nói ra, ca ca sẽ tha cho ngươi." Dương quý phi ăn một cước, liền dụ dỗ hắn.

Tề Quân Hành bên kia đã nắm chặt tay, hắn biết Dương quý phi rất thính mũi, nghĩ đến vừa rồi Thiên nhi đã bị người ăn, hắn không khỏi mặt rồng xanh mét, nếu biết kẻ kia là ai, nhất định phải giết hắn, dám lừa gạt Thiên nhi.

"Dạ đại ca, cứu mạng a, u u, bại hoại, không cho cởi quần Thiên nhi, u u." Mạc Nhiễm Thiên lập tức giãy khỏi Dương quý phi, muốn chạy trốn.

"Mau, bắt lấy hắn!" Dương quý phi vội vàng lệnh cho hai tiểu thái giám bắt lấy Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên nóng lòng, nếu mình dùng Oản Kiếm thì y nhất định sẽ biết mình giả ngu, không thể làm gì khác hơn là gọi Dạ Tích Tuyết, đáng tiếc Dạ Tích Tuyết có việc đi ra ngoài từ sáng, còn chưa có trở lại.

"A, a, cứu mạng a, chán ghét, chán ghét, u u." Mạc Nhiễm Thiên liều mạng giãy dụa, ba người cũng không làm gì được hắn.

"Dừng tay!" Tề Quân Hành nhìn không được nữa.

"Hoàng, hoàng thượng, tham kiến hoàng thượng, thần thiếp chỉ là, chỉ là, hoàng thượng tha mạng!" Dương quý phi lại một lần nữa bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nếu hoàng thượng tưởng rằng y phi lễ Mạc thái tử thì nguy to.

"Đại ca ca, u u, hắn khi dễ Thiên nhi, u u, bại hoại, bại hoại!" Mạc Nhiễm Thiên thầm thở phào, vội vàng nhảy lên người Tề Quân Hành, bám lấy hắn.

**

"Thiên nhi, không khóc, chuyện gì vậy? Trên người ngươi có mùi gì?" Tề Quân Hành không đoán được, cố ý hỏi.

"A, không, không có a." Mạc Nhiễm Thiên làm bộ ngửi ngửi, sau đó mê mang lắc đầu, trời biết hắn hiện giờ lo lắng thế nào.

"Hoàng thượng, thần thiếp ngửi thấy trên người điện hạ có, có cái loại mùi, khụ khụ khụ." Dương quý phi đỏ bừng mặt, "Thần thiếp không, không ý gì khác, chỉ là sợ điện hạ có phải hay không bị người ta lừa."

"Thiên nhi, đến đây nào, cho trẫm nhìn một chút, có phải có ca ca nào chơi với ngươi hay không?" Tề Quân Hành dụ dôx.

"U u, các ngươi bại hoại, không có, không có." Mạc Nhiễm Thiên thầm than thế này là xong hết rồi, kết quả ăn vụng, mình cũng không thể khai ra Thượng Quan Nghi.

"Thiên nhi ngoan, có phải ca ca hư nào lừa ngươi không, không nói đại ca ca sẽ tức giận!" Tề Quân Hành đã bắt đầu tức giận, đương nhiên không phải giận Mạc Nhiễm Thiên, mà là hận không thể đem cái tên đã lừa gạt Thiên nhi kia ra chặt từng khúc.

"U u, Thiên nhi không biết." Mạc Nhiễm Thiên khóc.

"Ngoan, chúng ta đi vào xem được không? Nói cho đại ca ca, ai khi dễ ngươi." Tề Quân Hành sắc mặt đen xì, thì ra Thiên nhi bị người ta lừa thật.

"Đại ca ca, Thiên nhi không muốn nói." Mạc Nhiễm Thiên đã không giấu nổi nữa.

Dương quý phi cười âm hiểm, cũng đi vào theo, Tề Quân Hành thấy vậy, bảo y cùng Trần Chấn ở ngoài, sau đó kéo Mạc Nhiễm Thiên đến trước giường.

"Thiên nhi, đem quần cởi ra, đại ca ca nhìn một chút tên khốn kia có làm ngươi bị thương không." Tề Quân Hành tức giận đến mức hai tay phát run.

"Không, không muốn, không có bại hoại, là hảo ca ca." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng nghĩ ra một kế.

"Ai? Là ai?" Tề Quân Hành sắc mặt tái nhợt, Tiểu Thiên không nhận, hắn còn hy vọng, lần này, hắn cảm giác được trái tim mình không chịu nổi.

"Thiên nhi không nói đâu, chính là người đó." Mạc Nhiễm Thiên cố ý sợ hãi nhìn hắn.

"Nói!" Tề Quân Hành tức giận.

"U u, đại ca ca dữ quá! Thiên nhi không nói. Ca ca kia bảo Thiên nhi không được nói." Mạc Nhiễm Thiên cười thầm.

"Thiên nhi, ngoan nào, đến cùng là ca ca nào, đến đây, cởi quần ra trước, đại ca ca giúp Thiên nhi tắm rửa được không, trên người ngươi thật khó ngửi." Tề Quân Hành cố nén loại xúc động muốn giết người.

"Nga." Mạc Nhiễm Thiên lúc này ngoan ngoãn cởi quần, Tề Quân Hành vừa nhìn thấy dấu vết loang lổ chưa khô thì môi mím thành một đường, cả người phát ra khí lạnh, hung hăng kéo quần Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng căm giận ngút trời, bảo bối của mình lại bị người ta ăn, vấn đề là mình còn chưa được ăn, là ai? Mình nhất định phải giết hắn!

"Người đâu!" Tề Quân Hành đột nhiên xoay người hướng ra phía ngoài hô lớn.

"Có hạ quan!" Trần Chấn vội vàng chạy vào, thấy khuôn mặt vặn vẹo của Tề Quân Hành liền đoán ngay ra thái tử điện hạ nhất định là ngốc nghếch bị người ta lừa ăn mất rồi, ai, ngốc tử a.

"Tìm ra tên súc sinh kia, ngũ mã phân thây! Trẫm muốn đích thân thấy!" Tề Quân Hành nghiến răng nghiến lợi, thanh âm khủng bố.

"Thần tuân chỉ!" Trần Chấn bị dọa đến nhảy dựng, nhìn một chút Mạc Nhiễm Thiên trên giường, chỉ thấy hắn nhíu mày, lúc này có lẽ vẫn còn ngốc nghếch tự hỏi chuyện gì xảy ra? Nhưng Trần Chấn đã nhận lệnh, vội vã đi làm.

"A, đại ca ca, không muốn a, vị ca ca kia tốt lắm, hắn tốt với Thiên nhi lắm, lúc chơi trò chơi, Thiên nhi cũng rất thoải mái, ca ca còn nói sau này sẽ thường xuyên tìm Thiên nhi chơi, đại ca ca không nên giết hắn, Thiên nhi còn muốn cùng hắn chơi trò chơi!" Mạc Nhiễm Thiên lộ ra bộ dáng ngượng ngùng.

"Ai! Rốt cuộc là ai?" Tề Quân Hành không chịu được, nổi giận trước mặt Mạc Nhiễm Thiên, hắn thấy rất đau đớn, trái tim như bị ai đó đục khoét.

"U u, đại ca ca thật quá đáng sợ! U u." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm, việc này còn không làm hắn tức hộc máu.

Tề Quân Hành xoay người đi ra ngoài ba bước, há mồm thở dốc, hắn thật sự không thể phát giận với Thiên nhi.

"U u, đại ca ca gạt người, không giúp Thiên nhi tắm rửa, ca ca kia bảo Thiên nhi mau mau trở về tắm rửa, đừng cho đại ca ca phát hiện, bằng không sau này không chơi với Thiên nhi, u u, Thiên nhi bị đại ca ca phát hiện, ca ca kia sau này không chơi với Thiên nhi nữa, u u." Mạc Nhiễm Thiên nhìn bộ dạng khốn đốn của hắn, trong lòng vui vẻ, có câu là ngược tâm không bằng ngược thân, ngược chết hắn, ai bảo hắn ngược mình.

"Thiên nhi, đừng nói nữa, đừng nói!" Tề Quân Hành giận dữ hét.

Mạc Nhiễm Thiên bị vẻ mặt hắn dọa đến sợ mất mật, không thể làm gì khác hơn là mếu máo, tỏ vẻ rất ủy khuất nhìn hắn.

"Thiên nhi, nói cho đại ca ca, ca ca kia là ai được không? Sau này đại ca ca với ngươi chơi, nhất định làm cho Thiên nhi càng thoải mái được không?" Một chén trà sau, Tề Quân Hành mới bình tĩnh lại, chậm rãi đi dỗ Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên nghiêng đầu nói: "Có phải Thiên nhi nói, đại ca ca sẽ không giết ca ca kia?"

Tề Quân Hành sửng sốt nói: "Thiên nhi rất thích ca ca kia?"

"Hì hì, ca ca kia rất dễ nhìn, vừa cao lớn vừa anh tuấn, còn tốt với Thiên nhi, hì hì, Thiên nhi rất thích hắn, chỉ là?" Mạc Nhiễm Thiên ngậm miệng không nói tiếp.

"Chỉ là cái gì?" Tề Quân Hành nắm chặt thành giường, Mỗi câu nói của Mạc Nhiễm Thiên đều như mũi tên bắn thẳng vào tim hắn.

"Chỉ là lúc chơi trò chơi, hắn đem Thiên nhi đặt trên mặt đất, lưng Thiên nhi đau quá." Mạc Nhiễm Thiên cởi quần áo, đem dấu vết tạo thành khi tựa vào giả sơn cho Tề Quân Hành nhìn.

Tề Quân Hành hoàn toàn điên rồi.nhớ lại hai năm trước, mình cũng lừa hắn ra ngoài, đem hắn áp tại bụi cỏ sau giả sơn, lại bị hắn quyền đấm cước đá, cuối cùng mình cường bạo hắn, lại bị người phát hiện, chuyện lần này giống y như đúc, bất đồng chính là Thiên nhi đã tiếp nhận người đó.

"A......" Tề Quân Hành không chịu được, ôm đầu xông ra ngoài, đó là giấc mơ của hắn, trong giấc mơ có người cùng hắn đoạt Thiên nhi, Thiên nhi liền đi theo người khác, tên nam nhân kia là ai, mình chưa bao giờ thấy rõ ràng, chẳng lẽ hết thảy đều là thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui