Nhưng bây giờ đã không giống lúc trước, bố đã trở thành cường giả “Truyền Kỳ”, vô cùng tự tin rằng ở tỉnh Hòa Bình, một Trần Gia Bảo nhỏ bé cho dù kĩ thuật có ghê gớm tới đâu thì trong mắt bố cũng không khác gì một con kiến, có thể đè bẹp bất cứ lúc nào.
Còn về Tần Hải Thanh, nếu dám có bất kì ý kiến nào thì tiện tay tiêu diệt cả nhà họ Tần, cũng để cả Tỉnh Thành này biết rốt cuộc ai làm chủ ở tỉnh Hòa Bình.”
Phụng Minh Luân sửng sốt, ngang ngược, quá ư ngang ngược, khinh thường thiên hạ, xem thường mọi thứ, đây mới là thái độ nên có của một người đàn ông!
Trịnh Thiên Thạch còn cảm thán hơn nữa, không hổ là cường giả Truyền Kỳ, khí thế bất phàm!
Phụng Minh Luân khó nén sự vui mừng của mình nói: “Đáng giận là Trần Gia Bảo lúc này không có ở Tỉnh Thành, nếu không để bố đích thân ra tay, nhất định Trần Gia Bảo sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!”
“Không sợ.” Gia chủ nhà họ Phụng sải bước tiến về phía trước rồi nói: “Mấy ngày này bố còn phải củng cố lại cho ổn định cảnh giới, nhân lúc này con phải đặc biệt chú ý hành tung của Trần Gia Bảo.
Bảy ngày sau, mặc kệ là Trần Gia Bảo đang ở đâu, bố sẽ đích thân ra tay, giết chết Trần Gia Bảo không nể nang gì!”
“Vâng!”
Phụng Minh Luân kích động đáp một tiếng, sát khí ánh lên trong mắt, bảy ngày sau chính là ngày chết của Trần Gia Bảo!
Trần Gia Bảo lúc này không hề hay biết gì về suy nghĩ của Phụng Minh Luân rằng trong lòng anh ta, lúc này mình đã bị phán tội chết.
Anh loanh quanh thành phố Hòa Bình hai ngày, vui vẻ ở cạnh Hàn Đông Vy, Tô Ánh Mai và vài người bạn gái khác, hưởng thụ niềm vui ấm áp xong lại tiếp tục đi về Tỉnh Thành.
Vốn dĩ anh đã tính đến nhà họ Tần đầu tiên, thứ nhất là đến an ủi Tần Ly Nguyệt, thứ hai là tìm gia chủ nhà họ Tần, Tần Hải Thanh để thương lượng vài việc.
Thế nhưng chưa đến Tỉnh Thành được bao lâu thì anh đã nhận được cuộc gọi không ngờ tới.
“A lô, anh Bảo! Tôi là Đoạn Thi Dương, bây giờ anh có thời gian không?”
Đoạn Thi Dương?
Trong đầu Trần Gia Bảo lập tức xuất hiện dáng vẻ của một cô em gái nhà bên, xinh đẹp hiền lành, nhưng tính cách lại quật cường, không chịu thua thiệt.
Khoé miệng anh cong lên, nói: “Hoá ra là cô à, cô có chuyện gì sao?”
Lập tức, trong điện thoại truyền tới giọng Đoạn Thi Dương như vừa đang lo lắng vừa mang nét mong chờ: “Anh Bảo, không phải anh nói tôi có thể mời anh đến trường tôi chơi sao, hôm nay trường tôi có dạ hội chào đón sinh viên mới, tôi cũng tham gia biểu diễn nữa, tôi hy vọng…tôi hy vọng anh có thể đến xem tôi.”
Trần Gia Bảo cười nói: “Được, vậy tối này tôi đến tìm cô.”
Nói xong, người bên đầu dây không hề có ý ngắt máy, thậm chí Trần Gia Bảo còn cảm nhận được sự ngập ngừng muốn nói rồi thôi của cô ấy, anh bèn hỏi: “Sao thế?”
Chỉ nghe thấy Đoạn Thi Dương yếu ớt nói: “Anh…Anh sang liền được không, tôi hơi lo lắng, muốn tìm người nói chuyện cho bình tĩnh lại.”
Trần Gia Bảo hơi trầm ngâm, bây giờ mới đến giữa trưa, nếu đến tìm Đoạn Thi Dương ngay thì nửa ngày còn lại không làm gì khác được nữa.
Vốn dĩ anh muốn từ chối nhưng lại cảm giác được sự mong chờ của Đoạn Thi Dương, thầm thở dài rồi đồng ý nói: “Được, vậy bây giờ tôi đến trường tìm cô.”
“Yeah, tốt quá, tôi đứng trước cổng trường đợi anh, không gặp không về!” Đoạn Thi Dương phấn khởi đáp.
Giống như bị Đoạn Thi Dương truyền nhiễm, khoé miệng Trần Gia Bảo cũng kéo lên ý cười.
Khiến một cô gái xinh đẹp nhảy cẫng lên vui sướng vì mình, phải nói rằng đây là một chuyện làm người khác rất thoải mái.
Rất nhanh, Trần Gia Bảo kêu một chiếc taxi ven đường rồi đến trường Đoạn Thi Dương.
Không sai, đúng là taxi, chiếc Bentley của anh đã bị phá huỷ, chiếc Bugatti Veyron thì trả lại cho Tạ Cẩm Tú, vậy nên chỉ có thể ngồi taxi.