Chu Linh Hoa đưa tay vén tóc mai lên rồi mỉm cười và nói: “Gia Bảo là người lợi hại nhất trên thế giới này, đừng nói đến cậu chủ con nhà giàu như Mục Lương Huy mà dù là bố của Mục Lương Huy có đích thân đến thì cũng phải cẩn thận phục vụ Gia Bảo, vì vậy tại sao tôi phải lo lắng chứ?”
Trần Gia Bảo lợi hại đến vậy sao?
Hà Kim Hương và Đoạn Khánh Tân cùng ngây ra, đặc biệt là Hà Kim Hương, cô ta trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Bảo bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Đương nhiên là cô ta không nghi ngờ lời nói của Chu Linh Hoa, vậy lẽ nào bản thân cô ta đã hoa mắt, Trần Gia Bảo không phải là kẻ nghèo hèn mà ngược lại là một cậu chủ giàu có thần bí và kín tiếng sao?
Một sự kinh ngạc trỗi dậy trong lòng Hà Kim Hương.
Đột nhiên, chính vào lúc đó, trước sự chú ý của tất cả mọi người, Đoạn Thi Dương hít một hơi sâu rồi nghiêm túc nói: “Cậu chủ Huy, cảm ơn tình cảm của anh, chúng ta không hợp, sau này anh đừng như thế nữa.”
Cô ấy đã từ chối?
Không ngờ cô ấy đã từ chối?
Các nữ sinh xung quanh đó đều thốt lên kinh ngạc, các nam sinh cũng không ngoại lệ, tiếng hô hào “Ở bên nhau đi” cũng đột nhiên dừng lại.
Mục Lương Huy khẽ chau mày, ánh mắt thoáng qua vẻ không vui nhưng anh ta đã nhanh chóng giấu đi, khóe miệng anh ta vẫn cứ giữ nụ cười rồi nói: “Thi Dương, lẽ nào em vẫn còn lo lắng chuyện gì sao? Em yên tâm, sau khi ở bên anh thì anh nhất định sẽ để em được hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày…”
Anh ta vẫn chưa dứt lời thì đột nhiên có một giọng nói chán chường vang lên từ sau lưng anh ta: “Cô ấy đã từ chối anh một cách rõ ràng rồi mà anh còn lằng nhằng như thế, đây không phải là việc mà một người đàn ông lịch thiệp nên làm đâu.”
Với Đoạn Thi Dương mà nói thì giọng nói đó chính là âm thanh hay nhất, cô ấy nhìn thấy người mình thích xuất hiện thì ánh mắt liền lộ ra vẻ vui mừng, trong lúc kích động, cô ấy đã lúp xúp chạy về trước và sà vào lòng đối phương.
Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông đó đương nhiên là Trần Gia Bảo.
“Gia Bảo, anh có thể đến thì tốt quá rồi.” Đoạn Thi Dương khẽ nhắm mắt cảm nhận cái ôm đầy ấm áp của Trần Gia Bảo, trong lòng cô ấy dâng lên cảm giác vui vẻ và ngọt ngào khó tả.
Đồng thời cũng thấy may mắn vì mình đã từ chối Mục Lương Huy, nếu không tối nay có lẽ đã bị Gia Bảo hiểu lầm rồi.
Cô ấy nghĩ vậy thì mừng thầm trong lòng.
Khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ cong lên, vỗ vai của Đoạn Thi Dương mỉm cười nói: “Xem ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân vẫn là cách nhanh nhất để khiến cho một cô gái đẹp phải xiêu lòng.
Cô xem, có người phải dành ra không biết bao nhiêu tình cảm chân thành cũng không có cách nào có thể làm cô nở nụ cười, còn tôi chỉ cần xuất hiện đúng lúc đã có thể ôm bông hoa thơm ngát này vào trong tay rồi.
Chậc chậc, khó trách chủ đề anh hùng cứu mỹ nhân vẫn là đề tài bất hủ trong tiểu thuyết từ xưa đến nay mà.”
Thoáng chốc, gương mặt xinh đẹp của Đoạn Thi Dương đã đỏ bừng lên.
Cô ấy biết mình không phải là bạn gái của Trần Gia Bảo, biết một hoa khôi giảng đường như cô ta khi muốn yêu đương cũng không nên quá chủ động mà phải rụt rè một chút, cũng biết xung quanh có rất nhiều người đều đang nhìn theo từng cử chỉ của cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn rất lưu luyến cảm giác được tựa vào lòng ngực của Trần Gia Bảo nên mới không nỡ đứng lên.
Cho dù có lưu luyến hơn nữa cũng không có cách nào khác, cô ấy biết hiện tại không phải lúc để nói chuyện yêu đương nên chỉ đành âm thầm thở dài trong lòng mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lén lút cọ vào lòng ngực của Trần Gia Bảo một cái, sau đó đỏ mặt ngượng ngùng rời khỏi vòng tay của anh với nhịp tim đang điên cuồng lỗi nhịp.
Mọi người vây ở xung quanh đều ngạc nhiên đến ngây người, hoa khôi giảng đường của đại học Thương mại Thanh Xuyên vậy mà lại chủ động nhảy vào lòng của một người đàn ông sao? Đặc biệt là Mục Lương Huy, chuyện này giống như một cái tát tát thẳng vào màn bày tỏ đầy thâm tình của Mục Lương Huy.
Mọi người theo bản năng xoay đầu nhìn về phía Mục Lương Huy, quả nhiên nhìn thấy Mục Lương Huy vẫn giữ tư thế quỳ một gối nhưng cả khuôn mặt đều đã tối sầm lại rồi.
Đa số những người đứng xung quanh, đặc biệt là các cô gái hầu như đều từng nghe đến cái tên Mục Lương Huy này.
Ai nấy đều biết Mục Lương Huy không những có bối cảnh rất lớn, mà tính tình còn rất nhỏ nhen thích ghi thù với tình địch của mình.
Nếu Trần Gia Bảo thật sự dám phá hư chuyện tốt của Mục Lương Huy thì anh ta nhất định sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất để trả thù.