Sau khi nghe xong thì Hà Kim Hương vô cùng kinh sợ, trong lòng giống như cuộn sóng dâng trào vậy.
Tin tức này so với tin Trần Gia Bảo là người đàn ông có quyền lực nhất thành phố Hòa Bình còn kinh khủng hơn.
Nhìn thấy Hà Kim Hương khiếp sợ như vậy thì Chu Linh Hoa nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự tự hào nói: “Thậm chí quyền lực của anh ấy ở Tỉnh Thành cũng không hề nhỏ.
Em có nghe qua người đứng đầu trong những nhà giàu có nhất của Tỉnh Thành chưa?”
Hà Kim Hương gật đầu một cách máy móc nói: “Biết ạ, em có nghe nói đến nhà họ Tần, họ Triệu, họ Lục, họ Trác và họ Kiều nhưng chỉ nghe nói đến trước đây thôi còn bây giờ không biết vì sao đã bị xóa sổ rồi.
Bây giờ ở Tỉnh Thành chỉ còn lại bốn dòng họ đứng đầu thôi.”
Cô ta vốn dĩ là người địa phương của Tỉnh Thành cho nên biết rõ về những chuyện xảy ra ở đó và cô ta càng biết rõ người đứng đầu bốn dòng họ giàu có lớn mạnh nhất của Tỉnh Thành đáng sợ như thế nào.
“Không sai.” Chu Linh Hoa gật đầu cười nói: “Vậy em có biết nhà họ Triệu vì đắc tội với Gia Bảo nên đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm thôi không?”
Hà Kim Hương kinh hoàng đến nỗi không còn gì để kinh hoàng nữa, nếu nói thân phận bá chủ của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình hơi trừu tượng thì thân phận người đàn ông có quyền lực đứng đầu thành phố Hòa Bình lại gần gũi với Hà Kim Hương hơn.
Còn tin tức nhà họ Triệu vì đắc tội với Gia Bảo nên đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm thôi đã khiến cô ta thật sự khiếp sợ cực độ.
Vì cô ta biết rất rõ thế lực trước kia của nhà họ Triệu lớn mạnh như thế nào nên càng khiếp sợ hơn.
Chu Linh Hoa thấy Hà Kim Hương khủng hoảng Tinh thần như vậy thì cũng không nói gì nữa.
Lát sau Hà Kim Hương vẫn khó hiểu hỏi lại: “Sao… sao có thể chứ? Trần Gia Bảo mới có bao nhiêu tuổi đầu đâu mà lại có quyền lực mạnh như thế? Chẳng lẽ… chẳng lẽ… Trần Gia Bảo chính là con cháu của một dòng họ hùng mạnh nào đó của Hà Nội hay sao chứ?”
Ngoại trừ dòng họ hùng mạnh nhất Hà Nội ở Việt Nam thì Hà Kim Hương không thể nghĩ ra được vì sao Trần Gia Bảo lại có quyền thế cao ngút trời như thế, thậm chí có thể khiến cho dòng họ Triệu oai hùng là thế mà lại bị tiêu diệt sạch chỉ trong một đêm.
Hà Kim Hương cứ tưởng đã tìm được nguyên nhân rồi nhưng câu nói tiếp theo của Chu Linh Hoa càng khiến cho cô ta hoảng hồn hơn nữa: “Không phải, Trần Gia Bảo không phải đến từ Hà Nội.
Thậm chí mấy tháng trước anh ấy còn sống ở trên núi, ngay cả đi học cũng chưa được đi bao giờ.”
“Vậy…” Tin tức này khiến cho Hà Kim Hương như bị hóa đá.
Cô ta đơ ra một lúc mới phản ứng được mà hỏi lại: “Điều này thật khiến cho người ta khó tin, nhưng anh ta làm được bằng cách nào chứ?”
“Đối với Trần Gia Bảo mà nói thì không có chuyện gì mà anh ấy không làm được cả.” Chu Linh Hoa có vẻ tự hào khi nói về Trần Gia Bảo.
Ngay từ đầu cô đã lựa chọn trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo, nhưng lúc đó cô chỉ nhắm mắt đánh cuộc với bản thân mà thôi.
Còn bây giờ Chu Linh Hoa lại thấy mình hoàn toàn đúng đắn và hoàn toàn thành công khi quyết định làm như thế.
Hà Kim Hương nhìn chằm chằm vào Chu Linh Hoa, hơi do dự một lát rồi mới thỏ thẻ hỏi: “Chị Linh Hoa, chị… chị có phải là người phụ nữ của Trần Gia Bảo không?”
Nụ cười của Chu Linh Hoa hơi biến sắc, không biết tại sao Hà Kim Hương lại phát hiện ra được.
Hà Kim Hương vội vàng giải thích: “Chị đừng hiểu lầm, lúc Trần Gia Bảo rời khỏi đây em đã nhìn thấy chị liếc Trần Gia Bảo rồi.
Ánh mắt đó chính là ánh mắt của người tình dành cho nhau nên… nên em liền đoán chị chính là người phụ nữ của Trần Gia Bảo ạ.”
Thì ra là như vậy.
Chu Linh Hoa hơi tự trách bản thân, thở dài rồi đứng lên, gió đêm khẽ thổi qua mát rượi khiến cô thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nên nói: “Em nói đúng, chị chính là người phụ nữ của Trần Gia Bảo, nhưng chỉ là người tình bí mật mà thôi.”
Tuy rằng Hà Kim Hương đã đoán ra từ lâu nhưng khi nghe chính miệng Chu Linh Hoa thừa nhận thì vẫn kinh ngạc nói: “Chị Linh Hoa, chị đã xuất sắc như thế sao lại chấp nhận làm một người tình bí mật của Trần Gia Bảo chứ?”
Chu Linh Hoa cười nói: “Xuất sắc ư? Vậy em có biết tất cả những điều tốt đẹp em nhìn thấy từ chị đều là do Trần Gia Bảo cho chị không? Hơn nữa em có biết những gì mà chị sẽ đạt được trong tương lai sẽ còn nhiều hơn bây giờ gấp vạn lần không?”
Hà Kim Hương há mồm nói: “Nhưng… làm một người tình bí mật thì… thì vẫn…”
Chu Linh Hoa cười nhạt: “Chị thà làm vợ lẻ của một anh hùng còn hơn làm vợ cả của một người tầm thường.
Đây chính là tính cách của chị, còn miệng đời thế gian nói gì thì kệ họ chứ đâu liên quan gì đến chị.”
Đột nhiên Chu Linh Hoa lại nói sỗ sàng như thế khiến Hà Kim Hương hơi hoảng định nói gì đó thì đã nhìn thấy Chu Linh Hoa đi về phía phòng ngủ nói: “Thời gian không còn sớm nữa, em mau đi về nghỉ ngơi đi.
Còn nữa, chuyện hôm nay em hãy giữ bí mật đùng để người thứ ba biết.”