Theo như ghi chép, Phụng Phi Bình tình cờ biết được Dien Lăng Quải Kiếm Đồ còn có thêm bản tuyệt mật bỏ túi, mà phần sách này bên trong ẩn chứa bí mật vô cùng to lớn, nếu như có thể khám phá ra huyền cơ ẩn giấu trong đó thì việc truyền thừa sẽ chẳng còn là vấn đề nữa.
Ngay cả Phụng Phi Bình cũng chưa tùng nhìn thấy qua thứ đó, vậy nên ông chỉ có thể chép lại nội dung mình nghe được vào trong sách, để con cháu đời sau có thể dễ dàng tìm kiếm, tỏ tường thật giả.
Trần Gia Bảo vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nếu anh đoán không sai, mấy ngày trước ở phiên đấu giá, Diên Lăng Quải Kiếm Đồ mà bản thân đoạt được chính là phần tuyệt mật được nhắc đến trong sách.
Không nghĩ đến bên trong còn ẩn chứa cả huyền cơ, lần này thật sự là hời to rồi!
“Hừm, lần đầu tiên ở phiên đấu giá đã mua được Hồn Nguyên Kiếm Kinh, lấy được kiếm tiên được truyền lại.
Lần thứ hai đấu giá thì đoạt được Diên Lăng Quải Kiếm Đồ, chẳng lẽ mình có duyên với những phiên đấu giá đến vậy à? Nếu như sau này chăm chỉ tham gia nhiều sự kiện giống vậy, không chừng mình lại ngoài ý muốn thu thập được thêm vô số báu vật nữa thì sao, haha.”
Trần Gia Bảo bật cười, đặt lại quyển sách lên kệ, tiếp tục lật xem hàng kế bên.
Anh thoáng khựng lại, chếch về phía trái chính là quyển Quỷ Y Thập Tam Châm.
“Nhớ không nhầm thì Quỷ Y Thập Tam Châm chính là môn dược tuyệt học, thời điểm Đoàn Thiên Hạo vì học thứ này mà đã về dưới trướng Quỷ Y Môn Phương Mặc Hàn, ở hội thảo nghiên cứu đông y đối nghịch với mình.
Không ngờ đến cả Quỷ Y Thập Tam Châm mà nhà họ Phụng cũng thu tới tay cho bằng được, quả nhiên lợi hại.”
Trần Gia Bảo tùy ý lật xem, tuy rằng không thể so sánh với Thiên Hành Cửu Châm nhưng Quỷ Y Thập Tam Châm bên trong không chỉ ghi chép cách sử dụng châm để cứu người, ngoài ra còn dùng phương thức này để thần không biết quỷ không hay mà ra tay giết người.
“Kể từ khi Phương Mặc Hàn chết, Quỷ Y Môn cũng theo đó mà biến mất.
Không biết thời gian đến bọn chúng có giở thêm trò quỷ quái gì hay không, dù sao thì mình vẫn cảm thấy kì quặc.”
Trần Gia Bảo không chút ngần ngại, lấy Quỷ Y Thập Tam Châm bỏ vào túi của mình.
Suy đi tính lại một hồi, Quỷ Y Môn sử dụng trăm phương ngàn kế để học cho bằng được Thiên Hành Cửu Châm nhưng thất bại, trái lại Trần Gia Bảo lại lấy được tuyệt dược học Quỷ Y Thập Tam Châm.
Nếu Quỷ Y Môn điều tra ra chuyện này, chẳng biết có tức chết hay không đây.
Chuyện này chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy vui vẻ rồi!
“Xuống dưới tùy tiện tìm xem còn thứ gì đáng giá hay không mới được.
Cho dù lần này không tìm thích đan dược thích hợp để luyện công nhưng chuyến đi này cũng xem như thu hoạch được kha khá rồi.”
Trần Gia Bảo vòng qua kệ sách, bước xuống lầu một.
Đột nhiên trong không khí thoáng qua hương vị cay nồng, ngửi lại thêm lần nữa, liền phát hiện nghe như mùi thuốc vậy.
Trần Gia Bảo chợt giật nảy mình, lẽ nào lầu hai thật sự có dược liệu?
Anh ngay lập tức dừng bước, tập trung toàn bộ các giác quan để cảm thụ, dần dần đi về hướng phát ra mùi hương ban nãy.
Thời điểm dừng bước, dưới chân Trần Gia Bảo là quyển sách cổ không hề đề tên.
Trần Gia Bảo nghi hoặc vươn tay nhặt sách lên xem, vừa mở ra lướt mắt nhìn liền mừng rỡ không thôi.
Bên trong quyển sách được chạm trổ hình dáng thân cây với sắc tím sẫm, tựa như đứa trẻ sơ sinh, tản ra hương vị cay nồng lạ lẫm.
“Tử Chi, dược liệu quý hiếm trong Thái Thượng Linh Bảo.
Theo ghi chép, Tử Chi có thể đả thông kinh mạch, kéo dài tuổi thọ, tuy rằng Tử Chi so với Côn Luân Chi vẫn hơi kém đôi chút nhưng đây vẫn là trân quý khó tìm.
Hừ, để tránh tai mắt xung quanh mà nhà họ Phụng đã thiết kế hộp chứa thành một quyển sách thông thường.
Nếu không phải Tử Chi có mùi hương cay nồng khác biệt, mình suýt đã bị lừa.
Chuyến đi đến Tàng Bảo Các nhà họ Phụng lần này, toàn bộ thời gian đều xem như không uổng phí rồi.”
Trần Gia Bảo hưng phấn, đem Tử Chi bỏ vào túi, sau đó đi xuống lầu.
Đẩy cửa Tàng Bảo Các, vừa bước chân ra ngoài anh đã trông thấy Liễu Ngọc Phi và Trịnh Thiên Thạch chờ sẵn, cả hai đều đứng cách xa nhau khoảng vài mét.
Nhác thấy bóng đối phương, Liễu Ngọc Phi âm thầm hừ lạnh một tiếng nhưng đôi mắt vẫn chăm chú quan sát Trần Gia Bảo, muốn biết anh đã chọn loại báu vật gì.
Trịnh Thiên Thạch là người lên tiếng trước.
“Anh Bảo, anh có thể cho tôi xem anh đã lấy thứ gì không? Tôi chỉ muốn biết rõ thôi.”
“Yên tâm, tôi nói chỉ lấy hai thứ thì chắc chắn sẽ chỉ lấy đúng với số mình nói ra.”