Trần Gia Bảo thoải mái lấy Quỷ Y Thập Tam Châm cùng Tử Y ra cho cả hai người nhìn.
Thời điểm trông thấy Quỷ Y Thập Tam Châm, Trịnh Thiên Thạch cảm thấy khá bất ngờ.
Tuy rằng đây là dược học tuyệt đỉnh nhưng dù sao gia tộc họ Phụng cũng không hành nghề y đức gì, không nghĩ đến bọn họ cũng lưu ý tới thể loại này.
Mà khi liếc mắt nhìn sang Tử Chi, gương mặt Trịnh Thiên Thạch lúc bấy giờ triệt để biến sắc.
Tử Chi chính là một trăm các loại thảo mộc trăm năm hiếm thấy, được gia tộc họ Phụng cất giấu rất kĩ.
Mọi người truyền tai nhau thứ này không chỉ có thể khiến cơ thể thoát thai hoán cốt mà còn tăng cao tu vi.
Thời điểm Phụng Bằng Thanh đạt đến cảnh giới Truyền Kỳ cònluyến tiếc không nỡ ăn Tử Chi, hiện tại cứ như thế trơ mắt nhìn Trần Gia Bảo xuất hiện đoạt đi, đúng là tiền mất tật mang.
Nếu không phải Trịnh Thiên Thạch bận tâm chuyện Trần Gia Bảo vẫn còn ở đây, chắc bản thân đã nện vào lồng ngực hú hét vài tiếng rồi.
“Chúng ta đi thôi.”
Trần Gia Bảo nhìn về phía Liễu Ngọc Phi, nở nụ cười đắc ý.
“Anh không cần phải nhắc nhở, tôi tự biết.”
Liễu Ngọc Phi kiêu ngạo đáp trả, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Trần Gia Bảo nhún vai, đương nhiên không muốn cùng cô so đo.
Đột nhiên, anh nhìn về phía Trịnh Thiên Thạch.
Đối phương biến sắc, gượng gạo nở nụ cười.
“Anh Bảo…Anh muốn chỉ bảo thêm điều gì nữa ạ?”
“Nói lại với Phụng Minh Luân, ông ta không đáng để tôi đặt vào mắt.
Đầu ông ta hiện tại tạm thời vẫn kí gửi trên cổ vậy, sau này còn dám ở trước mặt tôi bày trò khiêu khích hoặc ở trong bóng tối bày ra quỷ kế để hãm hại tôi thì tôi không ngại để ông ta và Phụng Bằng Thanh xuống dưới âm tào địa phủ mà đoàn tụ đâu.
Đương nhiên, nếu Phụng Minh Luân có ý muốn báo thù, tôi đương nhiên sẵn sàng tiếp đón.
Quan trọng là ông ta có chịu nổi thanh kiếm trong tay tôi hay không mà thôi.”
Trần Gia Bảo giễu cợt, cánh tay vừa phất, ánh sáng từ Thiên Kế kiếm ngay lập tức tỏa ra xung quanh, mũi kiếm kéo thành vệt sáng chém mạnh xuống đất.
Chỉ nghe ầm ầm hai tiếng, dưới mặt đất đã xuất hiện vết nứt vừa sâu vừa dài hệt như khe núi hở.
Cả người Trịnh Thiên Thạch túa ra mồ hôi lạnh, không ngừng gật đầu.
“Anh Bảo yên tâm, em sẽ nói lại với chú mình, tuyệt đối không để cho chú nuôi ý định trả thù anh đâu ạ.”
Trần Gia Bảo nở nụ cười hài lòng, xoay người rời đi.
Tận khi ra đến cửa lớn gia tộc nhà họ Phụng, Liễu Ngọc Phi sau khi cân nhắc mới chậm rãi mở lời.
“Anh vậy mà lại chịu bỏ qua cho Phụng Minh Luân sao? Quyết định này không phù hợp lắm với tính cách giết người quyết tuyệt của anh, làm tôi rất bất ngờ đấy.
Đừng trách tôi không cảnh báo trước, với tính cách của Phụng Minh Luân, ông ta chắc chắn sẽ tìm anh để báo thù.”
Liễu Ngọc Phi sau khi nói xong thì im lặng, tuy rằng trong lòng cô đang rất lo lắng nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình cả.
Trần Gia Bảo trầm ngâm vài giây mới đáp lời.
“Phụng Minh Luân trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ như ocn giun con dế thôi, cho dù là báo thù đi chăng nữa cũng không thể tạo nên bất kì sự uy hiếp nào.
Hơn nữa, Trịnh Thiên Thạch sẽ để ông ta hành động như vậy.
Bây giờ nhà họ Phụng như đất cắm dùi vậy, chỉ sợ hiện tại Trịnh Thiên Thạch đang xem xét, tìm đường chạy trốn trước mà thôi.
Huống hồ, cô không cảm thấy so với chuyện trực tiếp giết chết Phụng Minh Luân thì việc bắt ép ông ta phải chứng kiến gia tộc của mình ngày càng lụn bại, không cách nào cứu vãn được càng sảng khoái hơn sao?”
Liễu Ngọc Phi liếc mắt, huýt một tiếng sáo.
“Tôi chợt phát hiện anh giống như ác quỷ đội lốt người vậy.”
“Lần thứ hai cô khiêu khích tôi rồi đấy.”
Trần Gia Bảo nhếch môi, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ hồng của Liễu Ngọc Phi.
Cô giật mình trừng mắt, theo bản năng giơ tay che miệng mình, xoay người chạy đi.
Dáng người thướt tha, xinh đẹp không sao tả xiết.
Trần Gia Bảo bật cười, thi thoảng đùa giỡn người đẹp một chút sẽ khiến tâm tình càng thêm thoải mái hơn.
Đêm khuya, tổng đàn Ngô Uyển Tông ở phía sâu trong rừng trúc.
Sao chiếu rọi giữa trời đêm, tán trúc xào xạc la đà.