“Đúng vậy, Mục Lương Huy chắc chắn sẽ không tha cho nó đâu.
Chi bằng chúng ta đi theo xem kịch vui đi?”
“Đi chứ, mau đi thôi!”
Đồng loạt nhóm người inh ỏi kia quay về khuôn viên trường học, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Trần Gia Bảo cùng hai hoa khôi của bọn họ.
Mà lúc này, Trần Gia Bảo đang nắm tay Lâm Thanh Hà nhàn nhã tản bộ, tận hưởng không khí trong lòng bên trong.
Thật ra Tần Thanh Nhã cũng được Trần Gia Bảo nắm tay.
Nhưng cô là người hay ngại ngùng, dễ xấu hổ vậy nên đã chủ động buông ra trước, chỉ yên lặng đi theo bên cạnh, trong lòng không ngừng cười trộm vì hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai hoa khôi đi dạo xung quanh cùng với một chàng trai đã khiến các sinh viên không ngừng bàn tán, âm thầm vây xem.
“Buổi chiều muốn đi đâu, anh đưa hai người đi?”
Trần Gia Bảo nở nụ cười, Lâm Thanh Hà vui vẻ kêu lên một tiếng.
“Lúc nãy em với Thanh Nhã tính đi xem bóng rổ.
Nếu anh Gia Bảo nói vậy thì chúng ta cùng đi thôi.”
“Hai người thích xem bóng rổ?”
Trần Gia Bảo cảm thấy ngạc nhiên, Lâm Thanh Hà ngọt ngào nở nụ cười.
“Không phải em, là Thanh Nhã muốn xem.
Đừng nhìn cô ấy dáng vẻ nhút nhát yên tĩnh mà anh nhầm, thật ra Thanh Nhã rất yêu thích việc xem bóng rổ, trước đây thường xuyên theo dõi các trận NBA đó.
Sau khi đến đại học Bách Khoa cũng rất để tâm đến tin tức về các nhóm bóng rổ, hôm nay vừa đúng lúc trường tụi em và học viện Nghệ Thuật MCMA có cuộc so tài hữu nghị, vậy nên cô ấy muốn em đi cùng, vì đội trường cố lên!”
Hóa ra là như vậy.
Trần Gia Bảo cưng chiều nở nụ cười.
“Thì ra Thanh Nhã đặc biệt yêu thích bóng rổ đến như vậy sao? Nếu thế thì chúng ta cùng nhau đi xem thôi.
Nhận được sự cổ vũ từ hai hoa khôi, đội bóng rổ trường hai người chắc chắn sẽ như vừa uống xong nước tăng lực, đem đám người kia đánh cho tơi bời, ngả mũ chào thua mất thôi.”
Tần Thanh Nhã gương mặt đỏ bừng, khẽ nhỏ giọng nói.
“Đây chỉ là sở thích nhỏ của em mà thôi.
Nếu anh không thích, chúng ta có thể ra ngoài chơi.
Bên ngoài trường học có rất nhiều nơi vui vẻ mà em ít khi đặt chân tới lắm.”
“Nếu như ngay cả sở thích nhỏ của em mà anh cũng không đáp ứng được, vậy người làm bạn trai như anh chẳng phải rất đáng trách hay sao?”
Trần Gia Bảo nghiêm túc trả lời, vươn tay nâng cằm Tần Thanh Nhã, nghiêng đầu hôn lên gò má cô.
Tần Thanh Nhã bất ngờ xen lẫn vui sướng, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng như nước, cùng sánh bước bên cạnh Trần Gia Bảo đi tới sân vận động.
Đám người lặng lẽ theo sau chứng kiến toàn bộ chuyện vừa xảy ra đều ồn ào ồ lên một tiếng thật to, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy đố kị.
Ba người rất nhanh chóng đã đến sân vận động, ở hàng ghế lúc này đã có không ít người, đa số đều là những cô gái xinh đẹp đang không ngừng hô hào cổ vũ.
Ở giữa sân, tuy rằng bảo đây chỉ là cuộc so tài hữu nghị nhưng không khí cạnh tranh vẫn vô cùng ác liệt.
Trần Gia Bảo liếc mắt, trên bảng lúc này hiển thị con số 32:26, đại học Bách Khoa đã tụt lại ở phía sau.
“Gia Bảo, chúng ta sang bên kia ngồi đi.”
Tần Thanh Nhã đôi mắt lấp lánh, dẫn Trần Gia Bảo và Lâm Thanh Hà đi đến ngồi ở phía ngoài rìa.
Chỉ thấy phía trước là một nhóm người, dường như là đội của trường đại học Bách Khoa.
Trong đó có một người phụ nữ dáng dấp cùng gương mặt hoàn toàn không hề kém cạnh so với Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã.
Đối phương có vóc dáng cao gầy, mặc lên bộ quần áo thể thao hoàn toàn phù hợp.
Tóc đuôi ngựa được buộc cao ở đằng sua, mang theo hơi thở mùa xuân, ngập tràn sức sống.
Tần Thanh Nhã bước tới bên cạnh đối phương, mở lời chào hỏi.
“Chị San San, trận đấu thế nào rồi?”
Lâm San San hơi quay đầu, có chút không biết phải làm sao nở nụ cười.
“Là em đó hả, Thanh Nhã.
Như em thấy rồi đó, đội đối phương có một sinh viên năm nhất thực lực mạnh vô cùng, đem đám người Uông Minh Trí đánh tới không kịp trở tay.”
Lâm Thanh Hà ở bên tai Trần Gia Bảo, nhẹ giọng giới thiệu.
“Chị ấy tên là Lâm San San, học năm hai ngành ngoại ngữ.
Chị ấy vừa là quản lý đội bóng rổ vừa là một trong mười hoa khôi của trường đại học bách Khao tụi em đó.
Uông Minh Trí mà chị San San nhắc tới là người có thành tích chơi bóng rổ cực kì tốt, anh nhìn xem, cậu trai mặc áo số 10 ấy.”