“Vậy cô có biết chuyện chúng tôi bàn bạc hiện tại là chuyện quốc gia cơ mật hay không? Nếu truyền ra bên ngoài, ai sẽ là người gánh vác trách nhiệm này, chẳng lẽ là cô sao?”
“Cơ mật hay không, tôi không quan tâm.
Nếu như muốn bàn bạc, có thể đi ra khỏi nhà họ Ngụy.
Còn nếu vẫn đang ở trên mảnh đất này , thậm chí còn muốn hướng về nhà họ Ngụy tìm kiếm sự trợ giúp thì phải nghe theo sự sắp xếp của người nhà họ Ngụy.
Hoặc ít nhất thì chuyện kêu Ngụy Nhã Huyên tránh mặt, tuyệt đối không thể xảy ra!”
Tiêu Ngọc Tuyết hừ lạnh.
Ngụy Nhã Huyên nghe vậy liền hớn hở ôm chầm lấy cô, ríu rít như chim sẻ nhỏ.
“Vẫn là chị Ngọc Tuyết tốt nhất, lúc nào cũng là chỗ dựa vững chắc cho em hết.”
Liễu Ngọc Phi nhất thời bị chọc giận, lập tức mở miệng châm biếm.
“Tôi chỉ biết người đứng đầu gia tộc nhà họ Ngụy là Ngụy Phong Lăng.
Hiện tại anh ta chưa lên tiếng phản đối, ở đâu đến lượt cô lên tiếng thuyết giảng vậy?”
“Ngụy Phong Lăng đúng thật là người đứng đầu.
Nhưng dù cho có quyền lực đến đâu đi chăng nữa, Phong Lăng vẫn phải nghe lời người chị này.”
Chị của Ngụy Phong Lăng?
Liễu Ngọc Phi lúng túng, ngây ngẩn cả người.
Dựa theo dữ liệu cô thu thập được đúng ra Ngụy Phong Lăng chỉ có một em gái mới phải, tại sao còn có cả chị nữa cơ chứ?
Ngụy Phong Lăng ho nhẹ hai tiếng, biết đã đến lúc mình nói nói chuyện.
“Xin lỗi chị Ngọc Phi, lúc nãy chưa kịp nói rõ.
Cô ấy tên Tiêu Ngọc Tuyết, quả thật là chị của tôi.”
Ngay cả Trần Gia Bảo cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Cậu còn có cả chị gái sao? Nhưng cô ấy họ Tiêu, còn cậu họ Ngụy mà?”
Ngụy Phong Lăng gật đầu, giải thích tình huống hiện tại.
“Trần Gia Bảo không phải là người ngoài, đương nhiên không cần giấu diếm làm gì.
Nhà họ Ngụy vốn dĩ xem trọng nhất chính là sức mạnh.
Không phải giới kinh doanh tư bản, cũng không phải giao thiệp trong giới chính trị nhưng bọn em có đội hộ vệ.”
Liễu Ngọc Phi âm thầm gật đầu, theo thông tin tình báo cô từng nhận được thì quả thật nhà họ Ngụy có đội hộ vệ bao gồm mười người.
Sức mạnh của từng thành viên ít nhất đều từ cảnh giới Thông U trở lên.
Mà đội trưởng của bọn họ, sức mạnh đã đạt đến cảnh giới Tông Sư, chính là sự bảo đảm vững chắc nhất dành cho gia tộc họ Ngụy này.
Nhưng vị đội trưởng này là ai, cho đến bây giờ Liễu Ngọc Phi vẫn không tài nào tra ra được.
Lúc này, chỉ nghe Ngụy Phong Lăng tiếp tục nói.
“Đội trưởng đội hộ vệ này chính là cha nuôi của em.
Mà Tiêu Ngọc Tuyết là con gái của ông ấy, lớn hơn em một tuổi, vậy nên em gọi bằng chị.”
Hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Trần Gia Bảo gật gù, xem như đã hiểu ra.
Bấy giờ, Tiêu Ngọc Tuyết bất chợt lên tiếng.
“Em gọi cậu ta là Gia Bảo? Cậu chính là Trần Gia Bảo, người đàn ông vừa hèn hạ vừa vô liêm sỉ, bạc tình tồi tệ mà Ngụy Nhã Huyên từng kể qua đây sao?”
Cô nhìn về phía anh, lưu loát nói ra từng chữ mà mọi người ở đây đều không nghĩ đến khuôn miệng nhỏ nhắn kia sẽ phát ra những lời như vậy.
Mà Ngụy Nhã Huyên lúc này cả gương mặt đều đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Nói xấu đối phương, bây giờ vô tình bị mách lẻo lại, quả thật là muốn chết mà.
Hèn hạ vô liêm sỉ? Lại còn là tên đàn ông tồi?
Trần Gia Bảo biết mấy lời này chỉ có thể do Ngụy Nhã Huyên nói ra, theo bản năng quay đầu nhìn cô.
Quả nhiên, đối phương chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Anh nhàn nhạt nở nụ cười.
“Tôi không biết sau lưng tôi cô đã nói những gì.
Nếu cô bảo rằng tôi thiên phú hơn người, không chỉ giỏi giang còn có vẻ ngoài điển trai ưa nhìn, tôi xin phép nhận, bởi vì mọi người đều biết đây là sự thật.
Nhưng nếu cô nói tôi hèn hạ vô liêm sỉ, thủ đoạn xấu xa, là người đàn ông tồi tệ, tôi tuyệt đối không thừa nhận.
Bởi vì đây, rõ ràng là nói xấu.”
Tiêu Ngọc Tuyết nghe vậy liền bật cười.
“Thủ đoạn xấu xa chưa thấy nên không dám đánh giá.
Nhưng ba từ vô liêm sỉ mà Ngụy Nhã Huyên nói thì cậu hoàn toàn tránh không được đâu.
Nghe mấy lời này của cậu tôi càng cảm thấy con bé nói không sai, cậu đúng thật là vô liêm sỉ mà.”