Trần Gia Bảo thấy toàn thân Phá Lôi Anh Thương đều phủ lên màu tím, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo bén ngót.
Phía trên đầu lại tản mát hàn khí, vừa nhìn liền biết đây chắc chắn không phải loại vật phẩm tầm thường.
Tiêu Ngọc Tuyết tay nắm trường thương, thái độ kiêu ngạo, nhìn về phía Liễu Ngọc Phi.
“Trong tay tôi chính là Phá Lôi Anh Thương được truyền thừa từ hơn ba trăm năm trước, toàn thân đều được tinh chế từ thiên thạch.
Một khi ra đòn liền như sấm rền nổ vang trời vậy.
Nếu cô sợ, bây giờ rút lui vẫn còn kịp đấy.”
“Cô có Phá Lôi Anh Thương thì tôi có Thiên Tế kiếm đều được truyền thứa từ hơn trăm năm trước.
Bàn về uyl ực lẫn lai lịch của nó, thậm chí còn trên thanh trường thương của cô một bậc.
Tôi thấy, ngươi bại trận hẳn là cô mới đúng.”
Liễu Ngọc Phi trực tiếp rút kiếm, chỉ nghe keng một tiếng như tiếng rồng ngâm.
Thiên Tế kiếm được rút ra khỏi vỏ, toàn thân trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, lay động bốn phương.
Tiêu Ngọc Tuyết kinh ngạc nhướng mày, không ngờ lại binh khí quý hiếm khó gặp này lại nằm trong tay Liễu Ngọc Phi.
Có điều cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, nhếch môi cười nhạt.
“Dù trong tay cô có thần kiếm thì sao chứ? Trường thương chính là vua trong muôn vạn binh khí, dài một tấc mạnh một tấc, đã nghe qua chưa hả? Ba thước thần kiếm của cô làm sao so sánh được với bảy thước trường thương của tôi chứ? Xem chiêu đây!”
Tiêu Ngọc Tuyết hô một tiếng, Phá Lôi Anh Thương trong tay cô trực tiếp nhằm về hướng Liễu Ngọc Phi mà lao đi.
Cô lấy tốc độ cực nhanh lao đến, mà thanh trường thương hiện tại giống như tia chớp màu tím, ầm ầm phóng thẳng về Liễu Ngọc Phi, khí thế dọa người mười phần.
Nếu như là người khác chắc sớm đã bị Tiêu Ngọc Tuyết dọa đến ngây ngẩn cả người.
Nhưng Liễu Ngọc Phi thì khác, cô đã có kinh nghiệm thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt quan trọng ở tuyến đầu, hơn nữa tu vi của cô đã sơm đạt đến cảnh giới Thông U, so với Tiêu Ngọc Tuyết hoàn toàn là một chín một mười.
Cô chỉ hơi kinh ngạc về tốc độ của đối phương ở mấy giây đầu, sau đó lập tức phòng thủ, dùng kiếm đỡ trường thương, đồng thời trực tiếp nâng tay bổ Thiên Tế kiếm từ trên xuống.
Mà Phá Lôi Anh Thương lúc này đỡ ở phía dưới, hai bên cọ xát với nhau, lóe lên tia lửa vô cùng kịch liệt.
“Nằm mơ à!”
Tiêu Ngọc Tuyết hừ lạnh, trực tiếp nhảy lùi về phía sau.
Chỉ là chân vừa chạm đất, cô không ngừng lại thêm giây phút nào, trực tiếp ở đỉnh đầu trường thương mở ra báng súng hoa.
Bốn khẩu súng nhỏ đồng loạt xuất hiện, bao phủ phạm vi cực kì rộng.
Từng tiếng nổ điên cuồng vang lên, Liễu Ngọc Phi trực tiếp bị vây trong làn súng!
Với tiếng nổ “ầm ầm” vang trời, cùng lúc cướp hồn phách, bóng súng đã đến trước mặt Liễu Ngọc Phi!
Liễu Ngọc Phi sắc mặt hơi thay đổi, dù sao cô ta xuất thân danh môn, mặc dù kinh ngạc, nhưng vào lúc này, tay trái lấy ra một tờ giấy bùa màu vàng, bóp nát.
Ngay lập tức, ba bóng đen hiện ra từ không khí mỏng, giống như bóng ma, tiếng khóc thút thít, xuyên qua bóng súng với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía Tiêu Ngọc Tuyết.
Đột nhiên, Tiêu Ngọc Tuyết khắp người gào khóc thảm thiết, trời buồn đất thảm!
“Cái quái gì đây?”
Tiêu Ngọc Tuyết khiếp sợ nhảy lên.
Sau đó, cô ta ngạc nhiên phát hiện ra rằng những bóng ma xung quanh này thực sự có tác dụng hấp dẫn tâm trí con người.
Không ngờ, cô ta lại bị ảnh hưởng bởi những bóng ma xung quanh, đầu óc ù đi và bóng súng trên tay cô ta lập tức dừng lại.
Nhân cơ hội này, Liễu Ngọc Phi lùi về phía sau ba bước, ra khỏi tầm bắn của bóng súng, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy ra một tờ giấy bùa màu vàng kẹp vào giữa các ngón tay, uống một hơi cạn sạch rồi giơ lên.
Đột nhiên, lá bùa bay lên, tự nhiên bốc cháy trong không khí không gió, ngọn lửa càng lúc càng lớn, tạo thành một vòng lửa bán kính một mét rưỡi, bao vây lấy Tiêu Ngọc Tuyết ở giữa.
Vòng tròn lửa vù vù gần như biến thành biển lửa, một nửa sân bị nhuộm đỏ!
Liễu Ngọc Phi sắc mặt có chút tái nhợt, rất rõ ràng, đối với cô ta phát huy sức mạnh to lớn.
Nguỵ Nhã Huyên ở bên cạnh, cảm giác được nhiệt độ đột ngột tăng lên, cô ấy không khỏi thấp giọng nói: “Đây… đây là tình huống gì, người bình thường làm sao có thể bày ra ngọn lửa?”
Trần Gia Bảo thờ ơ nói: “Việt Nam to lớn, Long An kế thừa.
Từ khi Hoàng Đế bắt đầu hỏi Quảng Thành, Đạo gia đã được truyền từ đời này sang đời khác.
Lịch sử có 5000 năm.
Lai lịch sâu xa như thế nào? Có một số điều vượt ra ngoài lẽ thường.
Cũng không cần ngạc nhiên.”
“Ý anh là…” Ngụy Nhã Huyên kinh ngạc nói.