“Chỉ là kỳ quái, tại sao tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này? Không phải đội bảo vệ của nhà họ Nguỵ đã được thành lập nhiều năm trước sao? Người đàn ông đẹp trai trước mặt ta còn quá trẻ.
Không phải là thiên tài võ học sao? Cậu ta được nhà họ Ngụy chọn làm thành viên đội hộ vệ khi còn thiếu niên?”
Quản lý Liễu lắc đầu, tạm gác những câu hỏi này sau lưng, cất bước đi về phía trước Trần Gia Bảo, nói:” Tôi họ Liễu, người phụ trách chi nhánh chứng khoán này, một mình cậu có thể đánh bại hơn 300 người, xem ra cậu trai trẻ này cũng là một người học võ, nếu tôi đoán đúng thì cậu là người của nhà họ Ngụy đúng không?”
Mặc dù công ty chứng khoán chỉ là chiêu bài bán thịt chó, nhưng quản lý Liễu dù sao cũng là người có suy nghĩ chín chắn, tuyên bố không được gọi là công ty cờ bạc, để khỏi bị mọi người bàn tán.
Rốt cuộc, đánh bạc ở Việt Nam là bất hợp pháp.
.
“Là người của nhà họ Ngụy?” Trần Gia Bảo lắc đầu cười, nói: “Thân phận của tôi, anh không có tư cách biết.”
Cho dù muốn gia nhập người nhà họ Ngụy, thì Ngụy Phong Lăng cũng nhất định không dám chấp nhận một nhân vật lớn như Trần Gia Bảo.
Nghe những lời nói kiêu ngạo của Trần Gia Bảo, sắc mặt của quản lý Liễu sa sầm lại, mặc dù thái độ của Trần Gia Bảo rất mơ hồ nhưng theo ý kiến của anh ta, Trần Gia Bảo nhất định là người của nhà họ Ngụy, bởi vì trong toàn bộ thành phố Thái Bình, chỉ có người của nhà họ Ngụy mới có sự ngông cuồng, tự tin đến như vậy.
Nghĩ đến đây, anh ta hít sâu một hơi, vươn tay búng ngón tay.
Phí Văn Đại lập tức vui vẻ, di chuyển một chiếc ghế đến, đặt sau lưng quản lý Liễu.
Quản lý Liễu ngồi đối diện với Trần Gia Bảo, anh ta giơ chân gác lên nhau rồi cười: “Chàng trai, chúng ta cùng ăn cơm ở thành phố Thái Bình.
Có thể trong tương lai chúng ta sẽ cùng chụp ảnh với nhau.
Làm đến mức này cũng không tốt cho ai cả.
Cậu cũng biết rằng điều này không phải là chuyện dễ dàng đối với người làm kinh doanh như chúng tôi, đặc biệt là 7.875 tỷ, một số tiền khổng lồ như vậy, mặc kệ các cậu là người đến từ đâu, thì công ty chứng khoán chúng tôi cũng không thể nào dễ dàng bỏ qua cho các cậu được.
Ban đầu, Phí Văn Đại là người dốt nát, chỉ đưa cho cậu 1.75 tỷ quả thực là hơi quá đáng.
Tôi thay mặt anh ta xin lỗi cậu, cậu xem, tôi sẽ cho cậu 1.75 tỷ đồng nữa, tổng cộng là 3.5 tỷ, chỉ cần cậu gật đầu.
Vậy thì vấn đề cậu làm tổn hại đến người của tôi từ nay đã được xóa sạch.
Chỉ cần cậu đưa ra quyết định như vậy thôi, cậu nghĩ sao?”
Quản lý Liễu nói xong, anh ta đốt một điếu thuốc và nhả khói mờ ảo, anh ta nể mặt nhà họ Ngụy, không muốn có quan hệ xấu với nhà họ Ngụy nên định đưa thêm 1.75 tỷ, nếu không, dựa theo cách làm việc của anh ta trước đây, anh ta sẽ không để Trần Gia Bảo bước ra khỏi tòa nhà văn phòng này bằng bất cứ cách nào.
Phan Phi Uyên không chịu nổi mùi thuốc lá, cô ta không khỏi che chặt mũi, vẻ mặt chán ghét.
Trần Gia Bảo khẽ liếc cô ta một cái, sau đó nói: “Dập thuốc lá đi.”
“Cậu nói cái gì?” Quản lý Liễu nghi ngờ bản thân nghe lầm, anh ta đưa ra đề nghị cô cùng thành khẩn, vậy mà câu đầu tiên mà đối phương nói lại bảo anh ta ra ngoài dập thuốc lá? Có thương lượng nào như vậy không?
“Ý tôi là, hãy dập tắt khói.” Trần Gia Bảo lẳng lặng nói.
Phan Phi Uyên có cảm giác Trần Gia Bảo vô cùng cẩn thận, tinh tế, trái tim cô ta ấm lên, trong mắt hiện lên một nụ cười.
Sắc mặt quản lý Liễu thoáng chốc trở nên ảm đạm, ánh mắt lóe lên, sau khi do dự liền ném điếu thuốc xuống đất, dùng giày da giẫm lên, cười nói: “Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện.
Tôi vừa mới đưa ra đề nghị chân thành như vậy, tôi không biết suy nghĩ của cậu như thế nào?”
Trần Gia Bảo thuận miệng đặt chén trà xuống, nói: “Thái độ của tôi rất rõ ràng.
Tôi chắc chắn không thể bớt một xu.”
Biểu hiện trên mặt quản lý Liễu hơi thay đổi, lửa giận trong mắt xẹt qua khiến anh ta suýt chút nữa bùng phát tức giận, nhưng nghĩ đến thân phận của người nhà họ Ngụy bên kia, anh ta cố nén lửa giận trong lòng nói: “Cậu trai trẻ, tôicó chút không hiểu cậu đang nói gì, tuy rằng thực lực của nhà họ Ngụy rất mạnh, nhưng nhìn toàn bộ tỉnh Thái Bình, cũng không hẳn là gia tộc mạnh nhất, ít nhất có chín gia tộc giàu có ở tỉnh này còn mạnh hơn nhà họ Ngụy.” “Rồi sau đó?” Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi.
Đồng thời ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn Phí Văn Đại, ra hiệu tách trà của anh đã trống rỗng.
Cả người Phí Văn run lên, anh ta hơi do dự nhưng vẫn chủ động rót trà cho Trần Gia Bảo.
Quản lý Liễu không để ý đến hành động của Phí Văn Đại, anh ta tiếp tục: “Tôi không ngại nói với cậu rằng ông chủ lớn đứng sau công ty cá độ này là một trong chín công ty có thế lực mạnh hơn nhà họ Ngụy.
Hôm nay đừng nói là cậu, cho dù Ngụy Phong Lăng đích thân đến, cũng tuyệt đối không thể lấy hết tiền!”