” Ý của cậu là Trần Gia Bảo?” Người đối diện đang nghe điện thoại cũng không ngờ được khi nghe thấy tên này, giọng nói của ông ta có chút kinh ngạc, trầm mặc một lát mới nói: “Trần Gia Bảo là một kẻ tàn nhẫn.
Ngay cả Bùi Thanh Phong cũng đã bị Trần Gia Bảo ra tay.
Cho nên cậu cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Vì Trần Gia Bảo đích thân yêu cầu anh đưa tiền, mà bản thân anh lại không có trách nhiệm về vấn đề này.
Tôi nhớ rằng sau khi mất 7.875 tỷ lợi nhuận ban đầu, chúng ta sẽ có thể kiếm được hơn 700 triệu, nếu như chúng ta không bị thiệt hại, thì cứ làm theo cách này đi.”
Liễu Đức Thắng sửng sốt.
Thực lực của Trần Gia Bảo lớn đến mức ngay cả một ông chủ lớn như vậy cũng không muốn gây rắc rối cho anh.
Tuy nhiên, lần này tình hình rất nguy cấp và ông chủ lớn phải nhanh chóng chớp lấy cơ hội, trước khi cúp máy anh ta còn nói: “Ông chủ, còn một chuyện, còn quan trọng hơn chuyện vừa rồi.”
“Ồ? Còn chuyện gì vậy, cậu nói đi.”
Liễu Đức Thắng biết chuyện này không hề đơn giản, cho nên cẩn thận trịnh trọng nói: “Ông chủ, ngài có nhớ ngoài 1750 triệu, còn có một người khác dùng 3.5 tỷ đồng để cá độ là Trần Gia Bảo sẽ thắng không?”
“Sao, chẳng lẽ người đặt 3.5 tỷ cũng tìm đến cậu để đòi tiền?” Giọng ông ta đột nhiên cao lên, có chút sốt ruột, nói: “Loại chuyện này còn phải hỏi tôi quyết định sao.
Cậu cứ tuỳ ý đưa anh ta mấy chục triệu để bịt miệng rồi đuổi anh ta đi cho xong chuyện.” Liễu Đức Thắng nở một nụ cười gượng gạo, anh ta nói: “Ông chủ, tình hình lần này đã khác, 3.5 tỷ là do một tay của Trần Gia Bảo ép tới.”
Trong điện thoại bỗng chốc im bặt, một lúc sau bên kia mới lên tiếng: “Trần Gia Bảo bây giờ đang ở đâu?”
“Anh ta đang ngồi trong công ty, nói sẽ lấy đủ 15.75 tỷ không thiếu một đồng nào.
Nếu không lấy được tiền thì tuyệt đối anh ta sẽ không rời đi, nhìn dáng vẻ của anh ta có vẻ như đang định làm lớn chuyện này, hơn nữa nhà họ Ngụy đã phái hai người đến để bảo vệ Trần Gia Bảo.” Liễu Đức Thắng lo lắng rằng ông chủ của anh ta không muốn ra mặt giải quyết vấn đề này cho nên cố ý nói quá lên một chút.
Trong điện thoại có tiếng quát mắng lớn cùng với tiếng đập phá đồ đạc, Liễu Đức Thắng không dám trả lời, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Một lúc sau, ông chủ của anh ta mới bình tĩnh lại rồi nói: “Tôi vẫn đang ở tỉnh khác, đầu tiên cậu hãy ổn định Trần Gia Bảo trước đi.
Ba tiếng sau, tôi sẽ đưa người đúng giờ đến thành phố Thái Bình gặp Trần Gia Bảo.
Hừ, tôi muốn xem anh ta có thể làm gì được trên địa bàn của chúng ta!”
“Đúng vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức để ổn định Trần Gia Bảo, ông chủ có thể yên tâm.” tinh thần Liễu Đức Thắng sảng khoái, ông chủ của anh ta sẵn sàng đến đây, như vậy vấn đề này còn có hy vọng có cách giải quyết, dù sao thì gia tộc của ông chủ lớn đứng đầu toàn bộ tỉnh Thái Bình này, còn mạnh hơn cả nhà họ Ngụy, Trần Gia Bảo nhất định sẽ không thế chống lại!
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Đức Thắng tràn đầy tự tin xoay người bước vào tòa nhà văn phòng, ngay cả tư thế đi đứng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Khi đến trước mặt Trần Gia Bảo, Liễu Đức Thắng kiềm chế xúc động, gật đầu rồi lại cúi đầu nói: “Anh Trần, tôi vừa gọi điện thoại cho ông chủ, à đúng rồi, không phải người quản lý trụ sở, mà là ông chủ thật sự đứng sau tất cả.
Ông ấy hiện đang di chuyển từ tỉnh khác đến thành phố Thái Bình và nói rằng sẽ mất đến 3 giờ mới có thể gặp mặt nói chuyện với anh ở đây.”
“Được, đừng nói là 3 giờ, thậm chí là 30 giờ, tôi cũng có đủ kiên nhẫn chờ ông ta.” Trong lòng Trần Gia Bảo thầm cười lớn, tràn ra hưng phấn, anh hi vọng người mà mình chờ đợi chính là người thật sự cướp đi Truyền Quốc Ngọc Tỷ!
“Trong khoảng thời gian này, nếu cậu Trần và cô Phan có chuyện gì cần thì cứ hỏi, tôi và Phí Văn Đại sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của hai người.” Liễu Đức Thắng biểu hiện ra vẻ kính trọng, nhưng thật ra trong lòng lại chế nhạo Trần Gia Bảo, cứ để anh tự hào một hồi, chờ đến khi ông chủ của anh ta đưa người đến đây, e rằng lúc đó Trần Gia Bảo sẽ cười không nổi.
Trần Gia Bảo đột nhiên nhìn anh ta.
Liễu Đức Thắng sửng sốt, lẽ nào những gì anh ta đang suy nghĩ đều bị Trần Gia Bảo nhìn ra?
Anh ta nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt càng thêm kính cẩn, chri biết nhỏ giọng nói: “Cậu Trần có yêu cầu gì không?” Trần Gia Bảo thản nhiên cười: “Không có chuyện gì khác, tôi chỉ là tò mò.
Lần trước tôi ở chợ đồ cổ với Tôn Trường Đông, khi thử đặt cược với anh ta, tôi thấy thị trường đồ cổ không chỉ có nhiều loại đồ vật mà còn có kiểu dáng tinh tế, trong đó có nhiều vật cổ văn hóa quý hiếm và những cổ vật có giá trị về mặt thời gian.
Vì vậy, tôi nghĩ thị trường đồ cổ ở thành phố Thái Bình có vẻ rất phát triển.”