Cực Phẩm Thần Y


Đúng lúc này, cửa thang máy lặng lẽ đóng lại, bắt đầu đi lên tầng thượng.
Trong thang máy, lúc đầu Phan Phi Uyên rất ngạc nhiên, sau đó lập tức phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Vừa rồi anh làm vậy sao?”
Khóe miệng Trần Gia Bảo nở nụ cười ấm áp, chớp mắt nhìn Phan Phi Uyên rồi cười: “Làm sao cơ hội ở một mình với Phan Phi Uyên lại bị mấy bóng đèn phá huỷ được chứ?”
Ánh mắt Phan Phi Uyên lóe lên vẻ hưng phấn, ý cười vô cùng rõ ràng: “Này, ai muốn ở một mình với anh.

Ở sảnh một lúc lâu như vậy cho nên tôi chỉ muốn đi dạo thôi.

Có điều không khí trên sân thượng rất tốt, lại có anh bên cạnh nên sẽ có cơ hội ở lại với anh.


Đừng suy nghĩ nhiều.”
Trần Gia Bảo gật đầu cười, nói theo Phan Phi Uyên:” Đúng vậy, cô Phan Phi Uyên của chúng ta có khuôn mặt xinh đẹp và khí chất quyến rũ.

Cô là người tình trong mộng của rất nhiều người trong thượng lưu ở Hà Nội? Có bao nhiêu người muốn ở một mình với cô mà không có cơ hội, vậy tôi có nên cảm ơn cô Phan vì đã cho tôi cơ hội đặc biệt như thế này không?”
“Coi như anh biết điều đó là được rồi.


Khoé miệng Phan Phi Uyên nhếch lên cười cười, xinh đẹp như quả đào mận.
“Được, vậy thì tôi sẽ nhớ lấy điều này.”
“…”
Mặc dù tòa nhà văn phòng này chỉ có 8 tầng, nhưng lại cách xa trung tâm thành phố, còn các tòa nhà xung quanh đều có chiều cao tương đối thấp, cho nên chiều cao của tòa nhà văn phòng này có thể coi là nổi bật.
Khi hai người lên sân thượng thì thấy mái nhà trống trơn, vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió chiều thổi qua, cảm giác mát mẻ vô cùng.
Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên đi đến rìa của mái tòa nhà sau đó nhìn ra ngoài, họ nhìn thấy cảnh vật xung quanh không bị che khuất, trong lòng lập tức sảng khoái.

Trên nóc không có lan can, hai chân Phan Phi Uyên đứng bên rìa của mái, chỉ cần một bước nữa là có thể tiến lên độ cao mấy chục mét.
Nhưng cô ta không quan tâm đến sự an toàn của mình một chút nào, đột nhiên mở rộng vòng tay như đang ôm lấy bầu không khí trong lành nơi đây, khẽ nhắm mắt lại, nở một nụ cười vô cùng thoả mãn rồi cười nói: “Chỉ khi tôi đứng trên này, tôi mới thực sự cảm nhận được sự tự do.”
Trần Gia Bảo đứng bên cạnh Phan Phi Uyên.

Mặc dù hai tay đút túi quần, nhưng anh vẫn đủ tự tin để đảm bảo an toàn cho Phan Phi Uyên.

Anh hỏi cô ta với một nụ cười tò mò: “Nói như vậy, bình thường cô không cảm thấy tự do sao?”
“Có! Phan Phi Uyên trả lời không chút do dự, cô ta vẫn nhắm mắt lại, đầu nhẹ nhàng lắc lư, sau đó họ nhấn mạnh lại nói: “Một chút cũng không thấy tự do.”
Trần Gia Bảo gật đầu và không nói thêm gì nữa, anh biết rằng bây giờ anh chỉ cần đứng yên lắng nghe những gì cô ấy nói là được rồi.
Quả nhiên, sau đó anh chỉ nghe Phan Phi Uyên nhắm mắt tiếp tục nói: “Kỳ thực, tôi cũng biết rất rõ rằng tôi đã có khuôn mặt xinh đẹp, năng lực xuất sắc, tài sản khổng lồ, danh tiếng cũng vang dội, có rất nhiều người ghen tị và khao khát có được những điều đó.


Những gì tôi có, hầu hết trong cả đời này, mọi người trên thế giới đều sẽ không có được.
Nhưng nhiều khi, tôi lại hâm mộ với những người bình thường, ít ra, họ còn có thể sống một cuộc sống sinh hoạt bình thường, vô tư cười nói, càng không giống như tôi, rõ ràng tôi đang phải gánh quá nhiều thứ trên lưng, vì vậy nhiều lúc tôi cảm nhận gần như tắt thở, nhưng vẫn phải mỉm cười mỗi ngày và tự nhủ rằng mình phải kiên nhẫn, cố gắng hơn nữa.

Gia Bảo, anh cho rằng tôi rất tham lam, đúng không? ”
Sau khi Phan Phi Uyên nói xong thì cô ta không nhịn được cười nhạt, mở mắt nhìn Trần Gia Bảo.
“Không.” Trần Gia Bảo lắc đầu thật nhẹ, sau đó nói: “Mỗi người trong cuộc sống này, ai cũng có quyền theo đuổi tự do, nhưng không ai cũng có thể tự do được, bởi vì thế giới là một cái lồng lớn, nó trói buộc tất cả mọi người trong đó, và sinh, lão, bệnh, tử, chia ly, ân oán lâu dài, không thể buông bỏ là những hình phạt do trời đất ban tặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận