Cho dù là ai, cho dù địa vị xã hội nào, và cuộc sống có như thế nào, nắm trong tay kiểm soát bao nhiêu quyền lực và của cải, miễn là họ còn sống trên thế gian này, thì cô đều phải chịu đựng tất cả những đau khổ ấy, và thế giới rộng lớn như thế nào, cái lồng này rộng lớn như thế nào, vì vậy ngoại trừ một số người, thì đại đa số người trên thế giới không thể trốn thoát được nó, vì vậy đạo đức kinh mới nói: “Mệnh trời thật rộng lớn, không ai có thể tránh được.”
“Ồ?” Phan Phi Uyên nghe vậy cũng thấy một chút hứng thú, cô ta nói: “Nghe ý tứ ẩn trong lời nói của anh, trên đời này còn có người nào có thể thoát khỏi tám thứ gian khổ trên đời?”
“Có.” Trần Gia Bảo không chút do dự trả lời ngay: “Đúng như lời của đạo đức kinh từng nói: Người sống là gốc của cái chết; người chết mới là nguồn gốc của sự sống, sự sống và cái chết có thể chuyển hóa lẫn nhau, mặc dù trời và đất là một tấm lưới khổng lồ đã trói buộc tất cả mọi người trong đó, nhưng trời và đất cũng mách bảo con người cách thoát khỏi gông cùm của tấm lưới vô hình đó, nên đạo đức kinh cũng nói: cách quan sát bầu trời, chính là cách nắm giữ bầu trời, và có thể làm tất cả mọi việc.”
Bầu trời không nói lên điều gì, nhưng có mưa to và sấm sét, đất cùng núi sông hùng vĩ, muốn thoát khỏi cái lồng của trời đất, có được tự do tự tại, thì chỉ có thể lấy âm dương hòa vào mình, tích tụ lại.
Sau đó giải thoát bản thân, trở nên mạnh mẽ như trời và đất.
Người xưa siêng năng theo đuổi sự tĩnh tâm, yên lặng, sống hoà hợp với thiên nhiên, và chỉ khi đạt đến trạng thái đó, họ mới có cơ hội tách bản thân họ ra xa hơn với người đời, từ đó vượt qua trời đất, đạt được tự do thực sự.”
Con đường ban đầu của Trần Gia Bảo, chính là Đạo giáo, anh ấy có thể nói về lý thuyết Đạo giáo và những gì anh ấy tu luyện, cho dù đó là Tiên Vũ Hợp Tông Quyết hay là Hồn Nguyên Kiếm Kinh, hai bài công pháp tuyệt vời này nói với anh rằng chỉ cần anh tiếp tục luyện tập, thì sớm muộn gì anh cũng có thể đạt đến cấp độ mà anh đã nói, và thậm chí còn có thể đạt được thành tích cao hơn nữa.
Phan Phi Uyên kinh ngạc, không thể ngờ tư duy của Trần Gia Bảo lại lớn như vậy, nhìn thấu thế giới vô biên, không hổ là lúc còn trẻ lại có thể đạt được thành tích cao như vậy.
Trong ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của Phan Phi Uyên, Trần Gia Bảo duỗi tay phải ra rồi từ từ nắm chặt lại, tự tin nói: “Vũ trụ nằm trong lòng bàn tay, vạn vật trên thế gian này đối với Trần Gia Bảo tôi tự tin rằng bản thân có thể vượt qua thiên hạ và xé tấm lưới trói buộc, và sẽ không bị hạn chế bản thân nữa.”
Nghe những lời này, đôi mắt Phan Phi Uyên sáng rực.
Dù Trần Gia Bảo nói là đúng hay sai, ít nhất là vào lúc này, cô ta có thể cảm nhận được niềm tin vững chắc và mạnh mẽ của anh.
Phụ nữ, ai lại không ngưỡng mộ phái mạnh thực sự? Phan Phi Uyên đương nhiên không thể tránh khỏi điều này.
Trần Gia Bảo đột nhiên nhìn vào mắt của Phan Phi Uyên, nghiêm túc nói: “Cô có thể nói ra những gì cất giấu trong lòng.
Tôi muốn xem chuyện gì có thể khiến mỹ nữ xinh đẹp lo lắng như vậy.
Hãy tin tôi đi, ngay cả thiên hạ cũng không thể trói buộc hay bức ép tôi, huống chi những áp lực đang đè nặng lên cô, thực chất cũng chỉ là những phiền muộn trên thế gian này mà thôi, chỉ cần một nhát kiếm, tôi cũng có thể chém đứt nó để cho cô có được tự do mà cô vẫn mong muốn.”
Trần Gia Bảo nói xong, miệng hé lên nụ cười ấm áp, đồng thời vươn tay về phía Phan Phi Uyên.
Cả người cô ta đều chấn động, Phan Phi Uyên chỉ cảm thấy giờ khắc này Trần Gia Bảo cười tươi như ánh nắng mặt trời, rất sáng lạn, trong lòng cô ta không hiểu sao an tâm hẳn, hơn nữa còn có cảm giác say mê, không tự ý thức được bản thân đã đưa tay ra lúc nào, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Trần Gia Bảo, gương mặt xinh đẹp hơi hồng nhuận vì ngượng ngùng cười nói: “Được, tôi sẽ nói cho Gia Bảo biết.” Trần Gia Bảo cười đến sáng lạn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Phan Phi Uyên, anh chỉ cảm thấy nó mềm mại không xương, nắm trong tay vô cùng thoải mái.
Một nam một nữ đứng trên tầng thượng nắm tay nhau, dường như giống một cặp thần tiên quyến luyến.
Gương mặt Phan Phi Uyên ngày càng đỏ lên, không khí ngọt ngào quẩn quanh, cô ta không rút tay ra mà mặc cho Trần Gia Bảo nắm chặt lấy, nhiệt độ từ tay Trần Gia Bảo khiến cô có ta cảm thấy yên tâm khó có được.
Cô ta nhìn Trần Gia Bảo một lần nữa, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi đến từ Hà Nội, nhà họ Minh là một trong những gia tộc quyền lực nhất nơi này.
Về phần bố tôi …”
Đột nhiên, ánh mắt của Phan Phi Uyên lóe lên sự chán ghét và hận thù sâu sắc.
Cô hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc tiêu cực trong lòng rồi nói tiếp: “Ông ấy là con trai thứ của nhà họ Minh, còn mẹ tôi, từ khi sinh ra đã là một mỹ nữ có quan niệm rất truyền thống.
Dựa vào tài năng và sự chăm chỉ nên bà ấy đã được nhận vào Đại học Quốc Gia Hà Nội và trở thành hoa khôi của trường này.
Bà ấy tình cờ là bạn cùng lớp với bố tôi.
Cò bố tôi bị thu hút sâu sắc bởi vẻ đẹp và tài năng của mẹ.
Sau khi bắt đầu theo đuổi điên cuồng, cuối cùng bà cũng đồng ý lấy ông ấy.
Vào năm thứ hai, mẹ tôi mang thai thì bố tôi tự nhiên đưa mẹ về nhà nhà họ Minh và nói rằng ông ấy muốn kết hôn với mẹ tôi.
Đây vốn là một chuyện vui đối với mẹ tôi, nhưng bố tôi là một người nhút nhát, yếu đuối và bất tài, không dám chống lại ý kiến của gia đình.
Vì mẹ tôi xuất thân bình thường, cho nên nhà họ Minh kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân của họ vì quyền lợi gia tộc.
Vì thế, trong trời đông buốt giá, mẹ tôi đã bị nhà họ Minh đuổi đi, vội vã rời khỏi nhà đó.”