Cực Phẩm Thần Y


Trước sự mong chờ của Lưu Vũ Tình và trong ánh mắt phức tạp của Bùi Tuệ Lâm, Trần Gia bảo nở nụ cười mỉm.

Anh nâng chén, chuẩn bị ngẩng đầu uống.
Trong đôi mắt Lưu Vũ Tình lóe lên ánh sáng, trong lòng vô cùng hồi hộp mà đập thình thịch.
Đột nhiên Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ tiền sảnh đi về phía sân nhà nơi bọn họ đang ở.

Hơn nữa dựa theo âm thanh để phán đoán thì ba người đó đều bước chân rất nhẹ, có thể thấy bọn họ là cao thủ võ đạo.

Anh khẽ lên tiếng, đặt chén rượu xuống rồi nói: “Xem ra tạm thời tôi không thể uống chén rượu này.”

Lưu Vũ Tình không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng Trần Gia Bảo không muốn “mãi mãi làm bạn” với mình.

Vì vậy trong lòng cô ta không khỏi thất vọng, ánh mắt vô cùng buồn bã.
Cùng lúc đó Bùi Tuệ Lâm thở phào, trong lòng cũng hiện lên sự thất vọng mập mờ, sau đó là tức giận.

Cô ta tức giận nói: “Trần Gia Bảo, anh nói như vậy là có ý gì? Tôi và Vũ Tình đều đã uống rồi, còn anh thì khăng khăng không uống.

Anh khinh thường bọn tôi và cảm thấy bọn tôi không xứng uống rượu cùng với anh sao?”
Lưu Vũ Tình thầm thở dài trong lòng, vẻ mặt càng buồn bã hơn.
Trần Gia Bảo bị Bùi Tuệ Lâm phản ứng như vậy thì suýt chút nữa bật cười, anh nói: “Có vị khách không mời mà đến nên tôi tạm gửi nhờ chén rượu này.

Đợi đến khi đuổi bọn họ đi rồi, tôi uống lại chén rượu cũng chưa muộn.”
Trong lòng Lưu Vũ Nhan rất vui mừng, hóa ra là Trần Gia Bảo không phải cố tình không uống.

Vậy thì được, vậy thì được.
Bùi Tuệ Lâm vô thức nhìn ra ngoài cửa, nhíu mày nói: “Làm gì có ai, anh có lừa người ta thì cũng không cần dùng lý lẽ vô lý như vậy… Á, thật sự có người đến kìa!”
Cô ta vừa mới nói được một nửa thì đột nhiên nhìn thấy có bốn người đàn ông đang đến từ phía cuối hành lang, người dẫn đầu mặt mày tươi cười như hoa, vẻ mặt rất đắc ý.


Có thể thấy người đó là Kinh Lập Thành.
Lưu Vũ Tình đưa ánh mắt nhìn theo Bùi Tuệ Lâm và cũng nhìn thấy Kinh Lập Thành, gương mặt thanh tú của cô ta lập tức nhíu lại, trong lòng vô cùng căm tức phẫn uất.

Kinh Lập Thành dám không làm theo quy ước mà lại xuất hiện trước mặt cô ta, hơn nữa nếu như không phải Kinh Lập Thành đột nhiên xuất hiện thì bây giờ Trần Gia Bảo đã uống chén rượu đó rồi.

Tất cả đều do tên Kinh Lập Thành.
Trong lòng cô ta lập tức càng thêm căm ghét cái tên Kinh Lập Thành này hơn.
Vào lúc này, Kinh Lập Thành ngẩng đầu ưỡn ngực và đi vào trong phòng.

Nhìn thấy Trần Gia Bảo được vây xung quang Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm, trong đôi mắt anh ta lóe lên ngọn lửa đố kỵ hừng hực.

Anh ta lạnh lùng nói: “Trần Gia Bảo, anh sắp chết đến nơi rồi mà vẫn có tâm tư phong lưu chơi bời trăng hoa ở đây sao?”

Ngày hôm nay, Kinh Lập Thành anh ta đến để báo thù.
Trong vườn hoa anh đào, trong phòng riêng, Kinh Lập Thành sắc mặt hung hăng điên cuồng tức giận!
Lưu Vũ Tình lập tức đứng dậy, tức giận nói: “Đúng là không biết xấu hổ, hôm qua cũng không biết là ai đã thua Gia Bảo, còn hứa sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa, nào ngờ, giờ mới được có một ngày, anh đã nuốt lời rồi, mà anh còn là cậu cả nhà họ Kinh, thực sự không cần chút sĩ diện nào nữa rồi à! ”
“Mắng hay lắm!” Bùi Tuệ Lâm vỗ tay tán thưởng nói: “Đối với loại người không biết xấu hổ như vậy, phải hung dữ mới được!
Đối mặt với sự tức giận của Lưu Vũ Tình, trong lòng Kinh Lập Thành cảm thấy phát cáu, nhưng suy cho cùng, Lưu Vũ Tình mới là người phụ nữ anh ta yêu, anh ta không nhẫn tâm nổi cáu với Lưu Vũ Tình, vì vậy chỉ có thể đem tất cả lửa giận, chuyển hết lên người Trần Gia Bảo, cười lạnh nói: “Trần Gia Bảo, đây là chuyện giữa đàn ông chúng ta, anh lại đi trốn sau lưng một người phụ nữ, để phụ nữ thay anh ra mặt?”
Trần Gia Bảo cười ranh mãnh, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm, kéo họ ra phía sau mình, mỉm cười nói: “Việc đàn ông mâu thuẫn, để tôi giải quyết.

Hai người đẹp, chỉ cần đứng bên cạnh xem là được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận