Nghe thấy những vậy, cả đám con nhà giàu vốn dĩ đang chơi bời náo nhiệt bỗng nhiên quay hết đầu lại nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Tất cả mọi người đều muốn xem xem, người có thể khuấy đảo cả thành phố Phú Thọ trong một thời gian ngắn như vậy rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay hay không?
Bọn họ nhìn sang Trần Gia Bảo, có người kinh ngạc, có người đố kỵ, có người tức giận và đương nhiên cũng có người tò mò.
Không ít thanh niên con nhà giàu lại nhìn sang Liễu Ngọc Phi đang đứng bên cạnh Trần Gia Bảo.
Những cậu thanh niên bị nhan sắc của cô thu hút, lộ ra ánh mắt bất ngờ còn những cô gái lại tỏ ra ghen ghét đố kỵ.
Trần Gia Bảo mỉm cười: “Xem ra bọn họ đều bị em hớp hồn rồi.”
Liễu Ngọc Phi bĩu môi nói nhỏ: “Hứ, một đám trẻ ranh thôi.”
Thực ra Trần Gia Bảo còn nhỏ hơn đám con nhà giàu này mấy tuổi nhưng trong mắt của Liễu Ngọc Phi, Trần Gia Bảo trưởng thành, cẩn trọng, tài năng xuất chúng, như vậy thì đám con nhà giàu này làm sao có thể so sánh được? Không đúng không đúng, phải nói là hoàn toàn không có khả năng so sánh.
Ở phía bên kia, cậu chủ nhà họ Hoàng nghe thấy Trần Gia Bảo tới không hề quay sang nhìn ngay lập tức như đám người kia.
Anh ta kìm chế được.
Anh ta cầm gậy trong tay, quan sát cục diện trên bàn rồi đánh thẳng vào quả bóng màu trắng.
“Binh!” một tiếng, quả bóng trắng đập trúng vào quả bóng vàng, đẩy quả bóng vàng đi thẳng xuống lỗ.
Đám con nhà giàu đứng xung quanh vội vàng nhìn sang rồi liên tục kêu lên “đánh hay”, “đánh hay”.
Cậu chủ nhà họ Hoàng tự đắc mỉm cười, anh ta bỏ gậy xuống bàn rồi lúc này mới nhìn sang chỗ của Trần Gia Bảo.
Khóe miệng anh ta cong lên thành một nụ cười rồi đi về phía của Trần Gia Bảo.
Đám con nhà giàu và vệ sĩ đồng loạt đi theo đằng sau, giống như tất cả mọi chuyện đều do cậu thanh niên này dẫn đầu.
Dưới sự hỗ trợ của đám con nhà giàu, khí thế của cậu chủ nhà họ Hoàng càng trở nên mạnh hơn.
Nếu đổi lại là người khác thì e rằng chưa kịp mở miệng ra nói gì đã bị khí thế này của anh ta làm cho sợ hãi.
Nhưng Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi đều là những người từng trải qua chuyện đời nên làm sao có thể bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi được?
Vậy nên sắc mặt của Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi đều không hề thay đổi, hai người vẫn rất bình tĩnh thong dong.
Cậu chủ nhà họ Hoàng đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới rồi nhìn sang Liễu Ngọc Phi.
Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ bất ngờ, nhưng dù sao cũng là người từng trải nên sự bất ngờ nhanh chóng đi qua, thần sắc anh ta trở lại bình thường.
Anh ta nói với Trần Gia Bảo: “Anh chính là Trần Gia Bảo?”
“Là tôi.” Trần Gia Bảo nhướn mày: “Cậu là cậu chủ của nhà họ Hoàng?”
Cậu chủ của nhà họ Hoàng cười nói: “Tôi là Hoàng Minh Diệu, là người thừa kế tương lai của nhà họ Hoàng.
Trong đám con nhà giàu ở thành phố Yên Bái, mọi người đều tôn trọng gọi tôi là “anh Diệu”.
Tôi cũng không để ý nếu anh gọi tôi như vậy.”
Anh Diệu?
Trần Gia Bảo lắc đầu cười rồi nói: “Chỉ sợ cậu không đủ tư cách để tôi tôn trọng gọi một tiếng anh thôi.”
Liễu Ngọc Phi bật cười, cô biết những gì Trần Gia Bảo nói là sự thật.
Không hề nói quá khi nói rằng một mình Trần Gia Bảo có thể ngang bằng với một thế gia.
Vậy nên đừng nói là Hoàng Minh Diệu, cho dù người đó là người đứng đầu của nhà họ Hoàng ra mặt thì cũng chỉ bằng vai vế so với Trần Gia Bảo.Vậy nên Hoàng Minh Diệu không đủ tư cách để Trần Gia Bảo gọi một tiếng “anh”.
Nghe Trần Gia Bảo nói vậy, ánh mắt của anh ta lộ ra vẻ không vui.
Có không ít cô gái đứng trong đám con nhà giàu đứng sau lưng anh ta cảm thấy kinh ngạc, đám con trai thì suýt xoa không thôi.
Thậm chí còn có không ít người mắng chửi Trần Gia Bảo.
“Trần Gia Bảo anh cũng hống hách quá rồi đấy.
Anh Diệu là người thừa kế tương lai của nhà họ Hoàng, thân phận vô cùng cao quý.
Bảo anh gọi một tiếng anh Diệu đã là nể mặt anh lắm rồi.
Anh đừng có mà không biết tốt xấu như vậy.”
“Đúng vậy, quá đáng quá đi mất.
Đừng tưởng anh làm ra được một số minh đường ở Phú Thọ là trong mắt đã không coi ai ra gì.
Con rồng mạnh còn không thể đè bẹp được con rắn dưới đất, huống hồ nhà họ Hoàng lại không phải là một con rắn bình thường.
Nhà họ Hoàng là một con rồng thật đã từng bay vượt chín tầng mây ở Phú Thọ, một con rồng mới qua được sông như anh làm sao có thể là đối thủ của rồng thật?”