Cực Phẩm Thần Y


“Ông là ai?” Trần Gia Bảo trầm giọng hỏi, từ khí chất trên người đối phương có thể đoán ra, quả nhiên là một cường giả Tông Sư hậu kỳ.
Người đàn ông hơn năm mươi tưởi bước tới đứng trước mặt, cách Trần Gia Bảo mười mét, liếc nhìn anh từ trên xuống dưới trước, sau đó tự hào nói: “Khang Trường Minh, người nhà họ Bùi, đặc biệt tới đây để lấy mạng cậu.”
“Cường giả Tông Sư hậu kỳ nhà họ Bùi, xem ra nhà họ Bùi không thể nhịn được nữa.

Chỉ sợ rằng ông không có bản lĩnh để lấy mạng của tôi.” Trần Gia Bảo khinh thường nhìn, nhưng trong lòng anh đã rối bời rồi, ở núi Văn Hồ lại có cường giả Tông Sư của nhà họ Bùi, điều đó có nghĩa là chuyến đi tới núi Văn Hồ này chắc chắn có vấn đề!
Khang Trường Minh cười nói: “Tôi biết tu vi của cậu rất thâm hậu, từng một mình đánh bại ba Tông Sư ở trong Câu lạc bộ Sakura thành phố Thái Bình, hơn nữa hai người trong số đó còn là Tông Sư hậu kỳ, sức mạnh có thể so sánh với tôi.


Vì vậy, tôi tự ý thức được rằng mình không phải là đối thủ của cậu, nhưng thật đáng tiếc rằng tôi không phải là người duy nhất muốn lấy mạng của Trần Gia Bảo cậu.”
Khang Trường Minh vừa nói xong, đột nhiên từ xa xa xuất hiện một bóng người, giẫm lên lá trúc, từ xa tiến tới, tư thế tao nhã, sang trọng, hơn nữa tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bay tới, giống như một chiếc lông vũ bay phấp phới xuống trước mặt Khang Trường Minh.
Ông ta cũng đánh giá Trần Gia Bảo một lượt, cười nói: “Hề Vũ Triều của nhà họ Hề, tôi nghe nói rằng cậu và nhà họ Hề của chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm, không chỉ lấy đi 15 nghìn tỷ của nhà họ Hề, mà còn giật con dâu của nhà họ Tề chúng tôi.

Với tư cách là Tông Sư của nhà họ Hề, tôi không còn cách nào khác là lấy đầu của cậu để xoa dịu cơn giận của nhà họ Hề.”
Trong khi Hề Vũ Triều đang nhìn Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo cũng đang đánh giá ông ta, thấy Hề Vũ Triều có vẻ ngoài đẹp trai, tuy thái dương tái nhợt, khuôn mặt trắng bệch và căng cứng, ánh mắt mệt mỏi nhưng có thần, thật sự không thể đoán ra tuổi thật của ông ta, điều đáng sợ hơn nữa là trên người của Hề Vũ Triều còn toát lên khí chất của một cường giả Tông Sư hậu kỳ.
Vẻ mặt Trần Gia Bảo hơi ngưng trọng, nói: “Nhà họ Hề của các người cũng tới hắt nước bẩn lên người tôi sao? Nghe nói nhà họ Hề có hai vị cường giả Tông Sư hậu kỳ, còn một người nữa đâu?”
“Không cần anh Trần phải lo lắng, tôi ở đây!”
Đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ và thâm hậu vang lên, có vẻ như phát ra từ nơi xa xa trong rừng trúc, lại dường như ở ngay bên tai của mọi người.
Ngay sau đó, trong rừng trúc xuất hiện một ông già râu tóc bạc trắng, hai tay chắp sau lưng, bước chậm rãi qua, chỉ thấy theo từng bước chân của ông ta, vô số lá trúc rụng trên mặt đất đều bắt đầu bay lơ lửng lên không trung.


Ông ta khẽ khịt mũi, lá trúc đang bay khắp trời hóa thành vũ khí đáng sợ nhất thế giới, lao thẳng về phía Trần Gia Bảo với tốc độ cực nhanh, phát ra âm thanh sắc bén, xuyên thấu, dày đặc không một kẽ hở.
“Tài năng thấp kém!”
Trần Gia Bảo chế nhạo, vươn lòng bàn tay phải về phía trước, lập tức một lá chắn bằng khí hình cầu vô hình được hình thành, bao phủ lấy anh.
Vô số lá tre lần lượt va vào lá chắn, tạo ra âm thanh va chạm kim loại chói tai, mặc dù lá tre dày đặc nhưng lá chắn của Trần Gia Bảo vẫn rất kiên cố, chặn hết lá trúc khiến chúng lần lượt rơi xuống đất.
Lúc này ông lão đã đi tới đứng bên cạnh Hề Vũ Triều, hơi đắc ý nói: “Tôi chính là Tông Sư còn lại của nhà họ Hề mà cậu nói, Du Nam.

Không hổ là anh Trần tiếng tăm lẫy lừng, hôm nay được gặp mặt đúng là không phải người thường, trẻ như vậy mà đã là một anh hùng, có thể dễ dàng đỡ được đòn công kích của tôi.


Nếu để cậu phát triển trong mười hoặc hai mươi năm nữa, chẳng phải sẽ bất khả chiến bại trên toàn thế giới sao? ”
“Chưa chắc.” Hề Vũ Triều lắc đầu cười ha ha nói: “Đừng nói là mười hai mươi năm, thậm chí mười ngày hai mươi ngày, Trần Gia Bảo cũng không sống nổi, bởi vì hôm nay cậu ta sẽ phải mất mạng ở đây.”
Nói xong, Hề Vũ Triều, Khang Trường Minh và Du Nam đều bật cười, tiếng cười của họ xen lẫn với tu vi thâm hậu, khiến cho âm thanh rung chuyển bầu trời, ngay cả rừng trúc xung quanh cũng rung chuyển, vô số lá tre rơi xuống.
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo hơi ngưng trọng, bây giờ gần như có thể chắc chắn tin tức về việc Terai Chika ở núi Văn Hồ chính là một cái bẫy, một cái bẫy để dụ chính mình đến, sau đó tiến hành bao vây!
“Thật không ngờ Bạch Hải Hồng lại vi phạm giao ước, đích thân đến để tính kế tôi, không biết Ngọc Thanh có biết chuyện này không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận