Đột nhiên, Tạ Hoàng Dương tiếp tục nói: “Đông Vy có ánh mắt tinh tường, cũng coi như một công lớn, tôi nhớ cháu là giám đốc trung tâm thương mại Hòa Bình? Về sau cháu coi như tổng giám đốc đi.”
Trung tâm thương mại Hòa Bình chính là trung tâm thương mại Trần Gia Bảo đi dạo ngày đó, cũng là một trong những sản nghiệp thuộc nhà họ Tạ.
Hàn Đông Vy vui như lên trời, kích động nói: “Cảm ơn ông và bác, cháu chắc chắn sẽ không phụ sự tín nhiệm của ông.”
Tạ Hoàng Dương cười nói: “Cháu nên cảm ơn cậu Trần mới đúng.”
Ông nói không sai, sở dĩ Hàn Đông Vy có thể làm tổng giám đốc, tất cả đều là nể mặt Trần Gia Bảo.
“Đúng đúng đúng, ông nói đúng, cháu sẽ báo đáp cậu ấy thật tốt.” Hàn Đông Vy cảm kích nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trước kia cô dẫn Trần Gia Bảo tới cũng chỉ ôm suy nghĩ thử một lần, kết quả Trần Gia Bảo lại có y thuật tài giỏi có thể chữa được bệnh nặng, chữa khỏi cho ông cụ.
Cô cũng nhờ phúc của Trần Gia Bảo thuận lợi giành được chức CEO của trung tâm thương mại Hòa Bình.
Vốn dĩ dựa theo suy đoán của cô, muốn ngồi lên vị trí tổng giám đốc ít nhất còn cần mười năm nữa, mà bây giờ, trong một ngày ngắn ngủi cô đã từ giám đốc trở thành tổng giám đốc.
Có thể tưởng tượng cô biết ơn Trần Gia Bảo nhiều như thế nào.
“Chẳng lẽ Trần Gia Bảo là ngôi sao may mắn của mình?”
Hàn Đông Vy đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc trước mình và Trần Gia Bảo ôm nhau, trong lòng không khỏi ngượng ngùng.
Hẹn xong thời gian trị liệu lần sau, Trần Gia Bảo lập tức đứng dậy tạm biệt.
“Cẩm Tú, con cũng cùng đi tiễn cậu Trần đi.”
Đột Nhiên Tạ Hoàng Dương nói.
Tạ Cẩm Tú thầm kinh ngạc.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy ông đưa mắt ra hiệu thì cũng không nói gì nữa, cười đứng lên đi tiễn Trần Gia Bảo.
Hàn Đông Vy cũng kinh ngạc không thôi.
Cả giới thượng lưu ở thành phố Hòa Bình đều biết người mà ông Tạ yêu thương nhất chính là Tạ Cẩm Tú.
Giờ ông Tạ lại chỉ đích danh bảo Tạ Cẩm Tú tiễn Trần Gia Bảo.
Như vậy có thể thấy sự xem trọng của nhà họ Tạ dành cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cười, có người đẹp tiễn thì trong lòng anh cũng vui.
Nhưng lúc chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên quay người nhìn qua bác Trung, nói: “Bác từng bị thương, trên người có bệnh kín, tôi nói đúng chứ?”
Ánh mắt bác Trung lập tức sáng lên, ngay sau đó liền thu lại, kinh ngạc nói: “Sao cậu biết?”
Ba năm trước, có kẻ thù phái sát thủ đến ám sát Tạ Hoàng Dương, bác Trung liều mạng giết đối phương, nhưng bản thân ông cũng bị thương, đến giờ vẫn không khỏi.
Mỗi lần đến mùa mưa là cơ thể ông liền đau âm ỉ.
Chuyện này ông cũng chưa từng nói với ai, không ngờ lại bị Trần Gia Bảo nhìn thấu.
Trần Gia Bảo cười, nói: “Bác đừng quên, tôi là bác sĩ.
Tuy bác giấu rất tốt, nhưng là không qua nổi mắt tôi.
Bác yên tâm, bệnh này của bác, tôi có thể chữa được.
Có điều, điều kiện hiện giờ chưa đủ.
Đợi thời cơ thích hợp rồi tôi sẽ chữa cho bác.”
Bác Trung vui vẻ đứng dậy, kích động nói: “Như vậy thì cảm ơn cậu quá!”
Trần Gia Bảo cười gật đầu.