“Loại mạt rệp như gã Trần Gia Bảo này căn bản không xứng với cô Tô, sao cô ấy còn muốn tốn thời gian và công sức với gã làm gì chứ?” Cô nàng lắc đầu, tỏ vẻ không thể hiểu được.
Ba ngày sau, đúng dịp cuối tuần, Lâm Thanh Hà mang theo hai cô bạn thân cùng đến quán ăn nhỏ kia.
Lâm Thanh Hà vốn chính là hoa khôi của trường, dĩ nhiên hai cô bạn thân của cô cũng có ngoại hình không thua kém là bao.
Một trong hai người tên là Chu Linh Hoa, mặc một chiếc váy liền thân màu trắng nhạt, chân xỏ một đôi giày 5 phân của Prada, tay xách theo chiếc túi LV phiên bản giới hạn, trông thì biết là dạng cô chiêu vừa xinh đẹp vừa giàu có.
Đôi mắt cô to tròn, khóe mắt có một nốt ruồi, nhìn vừa trẻ trung tràn đầy sức sống lại vừa quyến rũ.
Người còn lại tên là Tần Thanh Nhã, tuy ăn mặc không sang trọng đẹp đẽ bằng Chu Linh Hoa nhưng lại là con gái nhà có gia giáo, phong thái nhã nhặn cao quý đặc biệt, lại là lớp trưởng, có rất nhiều người theo đuổi.
Lâm Thanh Hà, Chu Linh Hoa và Tần Thanh Nhã là ba nàng hoa khôi cao cấp nhất của trường.
Hiện giờ ba bông hoa xinh đẹp đang ngồi trong một quán cơm nhỏ, thế là bao ánh mắt của những người xung quanh đều tụ lại đó.
Lâm Thanh Hà nhìn xung quanh một lượt, không thấy Trần Gia Bảo, cô thấy hơi mất mát.
“Thanh Hà, Trần Gia Bảo mà cậu nói rốt cuộc là người thế nào, tớ muốn xem xem, rốt cuộc là loại người gì mà có thể chiếm được trái tim của Thanh Hà nhà chúng ta.
” Tần Thanh Nhã trêu đùa.
Chu Linh Hoa cũng nói theo: “Ngay cả lúc Hà Trung Sơn – Hội trưởng hội sinh viên theo đuổi mà Thanh Hà còn chẳng buồn để ý, ai chả biết bố Hà Trung Sơn là tổng giám đốc một công ty nhà nước, ở thành phố Hòa Bình này ổng là người vừa có quyền vừa có thế, nếu Trần Gia Bảo không phải là con nhà giàu hay con nhà quan bự, không mua nổi trang sức hàng hiệu thì tớ không đồng ý cho anh ta bắt cóc Thanh Hà nhà chúng ta đi đâu nhé.
”
Hôm nay hai cô đến đây chính là để xem chừng cho Lâm Thanh Hà, nếu Trần Gia Bảo này không có chút bản lĩnh nào, hai cô không ngại trở mặt, khiến Trần Gia Bảo biết khó mà lùi lại.
Lâm Thanh Hà lập tức xấu hổ đỏ mặt, nhõng nhẽo nói: “Ai nha, hai cậu đừng có nói huyên thuyên, đâu có khoa trương thế chứ, anh Gia Bảo chỉ coi tớ là em gái thôi.
”
Nói xong, sắc mặt Lâm Thanh Hà trở nên thoáng buồn.
Từ sau khi được Trần Gia Bảo cứu, con tim của cô đã gửi lại bên anh, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, cô nhạy cảm nhận ra, Trần Gia Bảo thực sự chỉ coi cô như em gái.
“Không phải chứ, Thanh Hà nhà chúng ta xuất sắc cỡ này, anh ta lại chỉ coi cậu như em gái á?”
Chu Linh Hoa và Tần Thanh Nhã liếc mắt với nhau, cảm thấy thật không thể hiểu được.
Lâm Thanh Hà có rất nhiều người theo đuổi, trong đó không thiếu những cậu ấm nhà giàu, trước có nói đến Hà Trung Sơn, đó chính là một ví dụ nổi bật, nhà anh ta ở thành phố Hòa Bình này vừa có quyền lại vừa có thế.
Nhưng mà, tất cả đều bị cô ấy từ chối, không có một ngoại lệ.
Một Lâm Thanh Hà xuất sắc như vậy, lần này không chỉ đánh mất trái tim mà còn bị người ta coi là em gái.
Tần Thanh Nhã và Chu Linh Hoa đều đang cực kì tò mò về Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, mắt Lâm Thanh Hà sáng rực lên, vui sướng vẫy tay: “Anh Gia Bảo ơi, bọn em ở bên này này.
”
Trần Gia Bảo mỉm cười bước tới, gật đầu chào ba cô gái, sau đó ngồi ngay xuống cạnh Lâm Thanh Hà.
Chu Linh Hoa và Tần Thanh Nhã quan sát anh một lát, sau đó đồng loạt khó nén vẻ thất vọng và khinh miệt.