Cực Phẩm Thần Y


Tưởng Đức Lâm hoảng sợ, Trần Gia Bảo chính là cao thủ đạt cảnh giới Thông U, Liễu Ngọc Anh cũng dám phạt anh ta, quá đáng sợ rồi đó?
Không đúng không đúng, đây có lẽ là cách vợ chồng son người ta tán tỉnh nhau, không thấy Trần Gia Bảo vừa mở miệng đã gọi “cô vợ nhỏ” rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, Tưởng Đức Lâm âm thầm giơ ngón cái, quả nhiên là cao nhân, cách bồi dưỡng tình cảm quả đều không giống người thường, người phàm như tôi được mở rộng tầm mắt rồi.

Cảnh sát bên cạnh biểu cảm kỳ quái, do dự không biết có nên tiến lên hay không, rốt cuộc, có Tưởng Đức Lâm ở bên cạnh, hơn nữa Trần Gia Bảo còn có quan hệ yêu đương với Đội Trưởng Liễu, nếu phạt Trần Gia Bảo, Đội Trưởng Liễu quay lại tìm mình tính sổ thì làm sao bây giờ?
Liễu Ngọc Anh trừng lớn hai mắt, lãnh đạm nói: “Còn chưa đi?”
Lúc này bọn họ mới cắn răng một cái, tiến lên còng tay Trần Gia Bảo lại, anh cười hì hì, không hề phản kháng.


Đến nỗi Tưởng Đức Lâm có thể tùy tiện tìm một đàn em đến gánh tội thay cũng không hề động tay.

Chờ sau khi Trần Gia Bảo đi theo Liễu Ngọc Anh, biểu cảm của Tưởng Đức Lâm mới âm trầm trở lại.

Đàn em bị thương nặng, suýt chút bị giết, ông ta cũng phải quỳ xuống xin lỗi cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.

Làm người đứng đầu thế giới ngầm của Thành Phố Hòa Bình, Tưởng Đức Lâm nào đã từng chịu khuất phục như vậy?
Khi Trần Gia Bảo còn ở đây, ông ta có chút sợ hãi trong lòng, chỉ có thể cười lấy lòng, chờ đến khi Trần Gia Bảo rời đi mới dám thể hiện hết những bực tức trong lòng.

Tưởng Đức Lâm rót ly rượu trắng, hất tất cả rượu xuống đất.

Nháy mắt, một mảng toàn là mảnh vụn thủy tinh.


Đột nhiên, cửa ghế lô bị đẩy ra, một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang màu lam nhạt đi tới, vỗ tay cười nói: “Anh Lâm không hổ danh là người đứng đầu một phương, co được dãn được, em đây vô cùng bội phục.


Tưởng Đức Lâm đột nhiên nhìn lại, trong mắt sắc bén như dao, cười lạnh nói: “Thì ra là cậu ấm nhà họ Lý, cậu tới để châm chọc tôi?”
Lý Đức Trung nghiêm túc nói: “Không dám không dám, hai chúng ta đều có chung kẻ thù, tôi nghĩ đây có lẽ là cơ hội hợp tác cho cả hai bên.


“Cậu đang nói tới Trần Gia Bảo?” Tưởng Đức Lâm liếc mắt đánh giá Lý Đức Trung một cái, sau đó cười nhạo nói: “Thì ra cậu cũng có thù oán với cậu ta, nhưng cậu ta là cao thủ của Thông U trung kỳ, có lẽ cậu không hiểu được điều đó, nói như này đi, tất cả anh em của tôi xông lên đều không đánh thắng được cậu ta, thiệt thòi này, tôi chỉ có thể chịu.



Lý Đức Trung nhíu mày, không nghĩ tới Trần Gia Bảo lại lợi hại như vậy, nhưng anh ta vẫn không thể nhịn được như cũ, nói: “Câu này sai rồi, dù anh ta có lợi hại, còn có thể lợi hại hơn súng, bom sao? Còn dám ngang nhiên đấu lại Cơ Quan Nhà Nước sao? Không lừa anh, tôi đã làm quen với Phó Cục Trưởng Chu của Phân Cục Yên Hòa, lần này Trần Gia Bảo bị bắt đi có liên quan tới Phó Cục Trưởng Chu, tôi dám khẳng định, Trần Gia Bảo ở bên trong không chết thì cũng bị lột da.

Chờ khi anh ta từ Cục Cảnh Sát ra ngoài, anh lại liên hệ với anh em trên đường, sắp xếp sát thủ tiến hành ám sát, với vết thương nặng, dù anh ta có lợi hại cũng khó có thể thoát chết!”
Nói xong câu này, trong mắt Lý Đức Trung xuất hiện nỗi hận thấu xương.

Từ lần trước ở văn phòng của Tô Ánh Mai, anh ta bị Trần Gia Bảo đánh vài đòn, lập tức vô cùng ghen ghét với Trần Gia Bảo, bây giờ vất vả lắm mới tìm được cơ hội, anh ta tuyệt đối không bỏ qua!
Tưởng Đức Lâm cũng là người có thù tất báo, hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt lóe sáng, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ tàn bạo, nói: “Ngựa kéo theo chim, đắc tội Tưởng Đức Lâm tôi, nhất định phải trả giá đắt!” Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cho anh em trên đường, điều động cao thủ võ và tay súng bắn tỉa, chuẩn bị mai phục ám sát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận