Cực Phẩm Thần Y


“Chị Vy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Tạ Cẩm Tú đúng lúc ngồi ở trong phòng làm việc của cô, thấy vẻ mặt Hàn Đông Vy có gì đó không bình thường, bèn mở miệng hỏi.

Hàn Đông Vy cười khổ một tiếng, trả lời: “Trần Gia Bảo bị giam vào Phân Cục Yên Hòa rồi, cũng không biết là Cảnh Sát nào đe dọa cậu ta mãi mãi không ra ngoài được.


“Cái gì chứ?” Tạ Cẩm Tú lập tức đứng lên, chân mày lá liễu chuyển thành dựng thẳng tức giận: “Bây giờ Trần Gia Bảo là khách quý của nhà họ Tạ em, thật muốn xem xem là ai không có mắt như vậy, ngay cả khách quý của nhà họ Tạ mà cũng dám bắt!”
Dứt lời, cô lôi điện thoại ra, gọi điện thoại thẳng cho Cục Trưởng Cục Cảnh Sát Thành Phố Hòa Bình để hỏi tội.


Cùng trong lúc đó, ở cao ốc tập đoàn Nhiên Á, Tô Ánh Mai vừa kết thúc một cuộc điện thoại, bật cười lắc đầu: “Trần Gia Bảo bị bắt vào Phân Cục Yên Hòa rồi hả? Hừ, lúc đó khi rời đi thì oai phong lẫm liệt lắm, tôi còn cho rằng anh ta có biết bao nhiêu lợi hại, bây giờ còn không phải cần tôi ra tay hỗ trợ sao?”
Ngay sau đó, Tô Ánh Mai gọi một cú điện thoại đến Cục Trưởng Phân Cục Yên Hòa, thản nhiên nói: “Là chú Lý đúng không ạ, con là Tô Ánh Mai….


Lại nói, sau khi Trần Gia Bảo ngắt điện thoại, hai tay đỡ phía sau gáy, thong dong nhàn rỗi ngồi trên ghế thẩm vấn, bộ dạng kiểu như đã tính trước mọi việc cả rồi.

Chu Nghĩa Hưng nổi giận, đây là lần đầu tiên gã ta gặp một kẻ tình nghi ra vẻ kiêu ngạo như vậy, gã ta vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận đứng lên: “Trần Gia Bảo, đừng tưởng rằng gọi một cuộc điện thoại liền không lo ngại gì nữa rồi.

Ở đây chính là Phân Cục Yên Hòa, là địa bàn của tôi, cho dù anh có gọi cha của Chúa Trời cũng không có ích gì đâu.

Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, giễu cợt: “Hy vọng tới một lát nữa anh vẫn có thể giữ tự tin như vậy.



Anh tin quyền thế của nhà họ Tạ, nếu mà ngay cả một Cục Cảnh Sát chi nhánh nho nhỏ cũng không có biện pháp gì thì Tạ Hoàng Dương cũng đừng chữa bệnh nữa, dứt khoát mua một miếng đậu hũ rồi đâm đầu vào chết mẹ cho xong chuyện!
Chu Nghĩa Hưng bỗng nhiên đi tới, đứng trước mặt Trần Gia Bảo cười lạnh: “Có phải anh tưởng là có Liễu Ngọc Anh ở sau lưng chống cho anh nên anh đã có thể láo xược trước mặt tôi đúng không? Tôi quên nói cho anh biết, phó Cục Trưởng Chu là chú tôi, ở trong này, tôi nói thì tất cả phải nghe theo tôi, tôi sẽ quăng anh vào trong tù, mỗi ngày sẽ đổi một tên tội phạm tử hình vào để ức hiếp anh, cho anh ở trong đó nhận đủ mọi loại hành hạ, mà Liễu Ngọc Anh thì sẽ trở thành người phụ nữ của tôi!”
Vương Thái Bình hả hê cười cợt: “Thằng nhóc con như cậu thật là không có mắt, vậy mà dám tranh giành phụ nữ với anh Chu, bây giờ rơi vào trong tay bọn tôi, thật là muốn chết cũng không được!”
Ý cười trên khóe miệng của Trần Gia Bảo đột nhiên biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén, lại dám đánh chủ ý lên cô vợ nhỏ của anh, rõ ràng là muốn đâm đầu vào chỗ chết!
Chu Nghĩa Hưng đắc ý cười lạnh: “Làm sao thế? Có phải sợ rồi hay không? Anh yên tâm, đến lúc anh vào tù rồi, lúc đó mới thật sự là khởi đầu, tôi sẽ cho anh nhận thức được cái gì là sống không bằng chết chân chính!”
“Là ai phải sống không bằng chết?”
Bỗng nhiên, cùng với một âm thanh uy nghiêm vang lên, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục Cảnh Sát bước nhanh tiến vào.


Ông ta là Cục Trưởng Phân Cục Yên Hòa – Lý Đức Thành.

Chu Tường An ngoài dự tính mà cười hỏi: “Cục Trưởng Lý, sao ngài lại tới đây vậy ạ?”
Ngoài dự tính chính là, Lý Đức Thành có để ý cũng không để ý đến ông ta, mà trực tiếp đảo mắt một vòng trong phòng thẩm vấn, nhìn đến Trần Gia Bảo ở phía sau, lập tức bước nhanh tới, mang theo ý lấy lòng nói: “Cậu hẳn chính là Trần Gia Bảo đúng không, đã để cậu chịu kinh hoàng ở trong này, thật sự xin lỗi cậu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận