Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân “cộc cộc cộc”, hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần vội vàng bước đến.
Nhóm người Lý Đức Thành vừa liếc thấy thì biểu cảm ngay lập tức thay đổi: “Cô Tạ, tổng giám đốc Hàn, sao hai người lại đến đây?”
Trong lòng Lý Đức Thành đã nổi sóng dữ dội lắm rồi, thì ra ngoài quan hệ với nhà họ Tô thì Trần Gia Bảo còn quen biết cô con gái lá ngọc cành vàng của nhà họ Tạ nữa, lần này đúng là to chuyện rồi.
Khá lâu trước đây Chu Tường An đã từng có cơ hội chạm mặt Tạ Cẩm Tú, lúc này đây vẻ mặt ông ta cũng mất hồn, trong lòng âm thầm đoán chừng, quan hệ giữa Trần Gia Bảo và nhà họ Tạ rất không tệ, mà nhà họ Tạ còn là mối tồn tại xuất chúng ở Thành Phố Hòa Bình này, với bọn họ thì việc giết mình còn đơn giản hơn việc nghiền chết một con kiến.
“Cái con mẹ Lý Đức Trung, chẳng phải cậu nói Trần Gia Bảo chỉ là người bình thường thôi sao, cậu ta quen biết nhà họ Tạ, nhà họ Tạ đó, đừng nói là tôi, đến cả giết cậu cũng dễ như trở bàn tay thôi!”
Cõi lòng Chu Tường An như tro tàn, “lộp bộp” một tiếng hạ cánh xuống đất theo tư thế ngã ngồi.
Đến cả Chu Nghĩa Hưng cũng phải thay đổi vẻ mặt, đẳng cấp cậu ta chưa đủ nên chưa được gặp Tạ Cẩm Tú bao giờ, nhưng người có thể khiến Cục Trưởng Phân Cục Yên Hoa kiêng nể như thế này, đồng thời còn được người ta kính gọi cô Tạ, khắp Thành Phố Hòa Bình này còn ai ngoài người nhà họ Tạ?
Chu Nghĩa Hưng biết đời mình thế là tàn, trong lòng gã sợ hãi khôn xiết.
Đúng thế, người đến đây chính là Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy.
Hai cô gái hung hăng lườm Lý Đức Thành một cái, ngay sau đó lại vội vàng đến trước mặt Trần Gia Bảo.
“Anh Trần, anh ở đây có chịu thiệt thòi gì không? Anh yên tâm đi, anh là khách quý của nhà họ Tạ chúng tôi, đắc tội với anh chẳng khác nào đắc tội với nhà họ Tạ chúng tôi, để tôi chống mắt lên xem khắp Thành Phố Hòa Bình này có ai đỡ được lửa giận của nhà họ Tạ!” Tạ Cẩm Tú cung kính nói.
Nhóm người Lý Đức Thành, Chu Tường An, Chu Nghĩa Hưng hoảng hốt, vẻ mặt đột ngột thay đổi, trước đó bọn họ chỉ nghĩ Trần Gia Bảo có quan hệ không tệ với nhà họ Tạ, ai mà ngờ lại thấy cảnh con gái cành vàng lá ngọc nhà họ Tạ đối xử cung kính với Trần Gia Bảo như thế.
Chẳng lẽ, thân phận thật sự của Trần Gia Bảo càng khủng bố hơn sao?
Trong lòng ba người Chu Tường An, Chu Nghĩa Hưng đều xuất hiện cảm giác hối hận sâu sắc.
Lúc bấy giờ Trần Gia Bảo mới đứng dậy, anh cười cười nói với Lý Đức Thành: “Trưởng phòng Lý, ông vất vả rồi, còn phải đích thân đến đây.
”
Trong khoảnh khắc đó Lý Đức Thành cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhìn Trần Gia Bảo đầy biết ơn rồi cười nói nhiệt tình: “Không có gì không có gì, là chúng tôi làm sai trước nên mới khiến cậu Trần đây phải hoảng sợ, tôi xin thay mặt Chi Cục Yên Hòa trân trọng gửi đến cậu lời xin lỗi.
”
“Cục Trưởng Lý khách khí quá rồi.
” Trần Gia Bảo cười cười bước lại trước mặt Chu Nghĩa Hưng rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã ta.
“Gì thế… Đây là Cục Cảnh Sát, anh muốn làm gì?” Chu Nghĩa Hưng hoảng hốt không tự chủ giật lùi về phía sau, chỉ cảm thấy hai cẳng chân mềm nhũn suýt thì ngã nhào ra đất.
Đột nhiên Trần Gia Bảo xoay người lại, ánh mắt liếc xéo, chắp hai tay sau lưng mà rằng: “Cục Trưởng Lý, tôi cảm thấy có người không thích hợp với cương vị cảnh sát, ông cảm thấy thế nào?”
Câu này vừa thốt lên thì cả đám Chu Tường An, Chu Nghĩa Hưng và Vương Thái Bình lại càng đứng ngồi không yên, Chu Nghĩa Hưng hoảng hốt la làng: “Cục Trưởng Lý, ông không thể nghe anh ta nói được, chú tôi là Phó Trưởng Phòng mà.
”
“Ngu vừa thôi, trước mặt nhà họ Tạ thì một Phó Cục nhỏ bé là cái đinh gì?”
Lý Đức Thành nhìn chằm chằm ba người trong chốc lát, âm thầm mắng một câu rồi lại lập tức nghiêm túc trả lời: “Cậu Trần nói rất đúng, ba người Chu Tường An lấy việc công trả thù tư, lạm dụng chức quyền nên ngay lập tức bị bãi bỏ chức vị, khai trừ ra khỏi Đảng, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Sở Trưởng Liễu bên Sở Cảnh Sát Thành Phố, tôi tin chắc rằng Sở Trưởng Liễu cũng sẽ đồng ý.
”