Bây giờ có cơ hội tốt để Trần Gia Bảo phải làm một việc cho nhà họ Tạ, làm vô điều kiện, chuyện này đúng là bánh bao từ trên trời rơi xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bàn cờ vây này đáng chơi!
Tạ Hoàng Dương còn nghĩ sâu hơn, Trần Gia Bảo biết rõ Tạ Quốc Hùng là đệ tử của tiên cờ còn dám đánh cược, chẳng nhẽ đang chủ động lấy lòng nhà họ Tạ?
Nghĩ tới đó, ông ta đã cảm thấy vô cùng kích động.
“Cẩm Tú, đồng ý đi.
” Tạ Anh Dũng đáp ngay lập tức.
Tạ Cẩm Tú cũng cho rằng là do mình đã nghĩ quá nhiều, anh của cô ta là cao thủ cờ vây Cửu Đẳng hàng đầu, cứ cho là Trần Gia Bảo có mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không thể là đối thủ, hoàn toàn không có gì phải lo.
Nghĩ tới đây, đôi mắt đẹp của Tạ Cẩm Tú khẽ đong đưa, cô lầu bầu: “Được, tôi đồng ý với anh, đến lúc đó đừng giở trò chơi bẩn đấy.
”
“Yên tâm, Trần Gia Bảo tôi đã nói thì sẽ làm.
”
Tạ Hoàng Dương và Tạ Anh Dũng liếc nhìn nhau, hai người đều thấy được sự khấp khởi mừng thầm trong mắt người còn lại.
Dù Tạ Quốc Hùng không hiểu tại sao bố và ông nội lại vui vẻ đến như thế nhưng dựa vào tài đánh cờ của anh, thắng Trần Gia Bảo thì vốn chẳng phải việc khó.
“Đã vậy thì bắt đầu đi.
” Trần Gia Bảo nói, ý chí chiến đấu bên trong bắt đầu sôi sục.
“Được.
”
Tạ Quốc Hùng đáp lại, ba người Tạ Hoàng Dương, Tạ Anh Dũng và Tạ Cẩm Tú ngay lập tức sôi nổi hẳn lên, họ rất trông chờ màn đấu cờ của hai người.
Ván này, Tạ Quốc Hùng cầm quân đen đi trước, đánh trước một bước, nắm thế chủ động, trên nước là ưu thế to đến mức độ nào, Tạ Hoàng Dương hiểu rất rõ.
Hai người nhanh chóng tiến đến giai đoạn sát phạt nhau kịch liệt.
Tạ Quốc Hùng không hổ là Cửu Đẳng cờ vây, tài đánh cờ cao hơn Tạ Hoàng Dương rất nhiều, Trần Gia Bảo đánh cờ có cảm giác phải dùng nhiều sức hơn.
Đương nhiên chỉ là dùng nhiều sức hơn mà thôi.
Vào giai đoạn bày thế, hai người tưởng như cân tài cân sức, Tạ Quốc Hùng thầm kinh ngạc, Tạ Hoàng Dương cũng được mở rộng tầm mắt, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
“Chẳng nhẽ Quốc Hùng lại bại dưới tay Trần Gia Bảo? Không, không thể nào?”
Tạ Hoàng Dương tự tiếp thêm lòng tin cho bản thân.
Giai đoạn giữa, Tạ Quốc Hùng lấn lướt một bước, thế cờ đen chiếm được không ít ưu thế, con rồng lớn đã dần thành hình mà cờ trắng của Trần Gia Bảo còn như đang giãy dụa.
Đám người Tạ Hoàng Dương thở phào nhẹ nhõm, dù tài đánh cờ của Trần Gia Bảo cao hơn so với họ tưởng tượng nhưng trước mặt cao thủ cờ vây Cửu Đẳng vẫn có phần kém hơn, ván này Quốc Hùng thắng chắc.
Khó khăn lắm mới tới giai đoạn kết thúc, Trần Gia Bảo trừng mắt, đầu tiên mở ra vòng vây to lớn của thế cờ chỉ từ một chỗ rất nhỏ, chém giết kịch liệt với cờ đen, còn khiến cờ đen chạy tung giáp.
Tạ Quốc Hùng khẽ cau mày, trán bắt đầu túa mồ hôi lạnh, thời gian suy nghĩ ngày càng dài, tốc độ đánh cờ cũng ngày một chậm.
Tạ Hoàng Dương chỉ đứng bên cạnh xem nhưng cũng bị sự ác liệt của bàn cờ làm cho sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng khi cờ trắng hoàn toàn cắt đứt rồng lớn, Tạ Quốc Hùng cười khổ, nói: “Tôi thua rồi, cậu quá mạnh, tôi tưởng như thấy được bóng dáng của thầy trong cậu, thua tâm phục khẩu phục.
”