Trần Gia Bảo cười hì hì nói: “Làm gì có, chị Vy mời tôi đi ăn cơm, tôi còn không kịp vui mừng ấy chứ.
”
“Coi như cậu biết nói chuyện, đi thôi, quán ăn này ở đây rất nổi tiếng.
” Hàn Đông Vy tháo kính râm xuống, đi về phía quán ăn, bọn họ giống như một đôi yêu nhau vậy.
Vốn dĩ Hàn Đông Vy chính là một nữ thần, cô ấy vừa xuất hiện, bên trong quán ăn có không ít ông lớn nhao nhao nhìn về phía cô, vẻ mặt hoàn toàn kinh động, còn đối với Trần Gia Bảo lại thể hiện sự ngưỡng mộ và ghen tị.
“Hừ!”
Đột nhiên Trần Gia Bảo ôm lấy eo Hàn Đông Vy, phát ra uy lực mà liếc mắt nhìn xung quanh, như thể anh ta đang tuyên bố cô là của mình.
Ngay lập tức, những ánh mắt xung quanh trở nên thiếu thiện cảm hẳn.
Cả người Hàn Đông Vy cứng đơ ra một lúc, ngay sau đó liền thả lỏng lại, cười duyên nói: “Em trai, cậu cũng thật là độc đoán.
”
“Đó là chuyện đương nhiên, tôi, Trần Gia Bảo làm sao có thể để người khác có ý định rung động với người phụ nữ của mình được.
” Trần Gia Bảo hừ một tiếng, vòng tay ôm Hàn Đông Vy, không nói lời nào ngồi xuống một cái bàn vuông gần đó.
Hàn Đông Vy trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Sao tôi lại không biết, từ bao giờ mà tôi trở thành người phụ nữ của cậu nhỉ?”
“Cho dù không phải bây giờ thì cũng sẽ là trong tương lai.
” Trần Gia Bảo nói rất tự tin.
“Thật là ngây thơ.
” Hàn Đông Vy lắc đầu cười nhẹ, gò má ửng đỏ.
Hai người gọi vài xiên nướng và bia, sau khi uống hai cốc bia, gò má Hàn Đông Vy ửng hồng, càng khiến cô trông xinh đẹp hơn.
“Cậu có biết không, 5 năm trước, lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, một thân một mình đến thành phố Hòa Bình, khi ấy khoản tiền lương đầu tiên mà tôi nhận được chính là ở quán ăn mà chúng ta đang ăn đây.
” Trong mắt của Hàn Đông Vy hiện lên một đoạn hồi ức.
Có rượu, có chuyện, lại có người đẹp.
Trần Gia Bảo không nói lời nào, yên lặng lắng nghe.
“Không một ai biết tôi đã nỗ lực như thế nào, 2 năm sau, ông chủ Tạ đánh giá cao tôi, đặc cách đề bạt tôi làm Phó tổng giám đốc của trung tâm thương mại Hòa Bình.
Cậu cũng biết đấy, một người phụ nữ độc thân xinh đẹp, lại có thể ngồi lên vị trí cao như vậy vốn sẽ dễ bị người khác gièm pha, ngay cả hai cô chủ Tạ Cẩm Tú và Tô Ánh Mai cũng không phải là ngoại lệ.
Tôi đã mất 3 năm để làm tăng lợi nhuận của trung tâm thương mại Hòa Bình lên gấp ba lần, từng bước từng bước khiến cho tất cả những người chỉ biết nói chuyện phiếm sau lưng tôi phải im miệng.
Bây giờ, tôi trở thành tổng giám đốc rồi, những lời bịa đặt trước kia về tôi cũng đã không còn nữa nay lại được lan truyền giữa các nhân viên.
Nói rằng tôi dựa vào việc bán thân mới có thể leo lên ngồi trên đầu bọn họ, thậm chí trong các cuộc họp còn có người ỷ mình làm việc lâu năm công khai châm biếm tôi…”
Khóe miệng Hàn Đông Vy thoáng hiện ra vẻ đau khổ, cô cầm cốc bia lên, uống một hơi cạn sạch.
Trần Gia Bảo đau lòng nói: “Chính bởi vì như vậy mà hai ngày nay trong lòng chị cảm thấy không vui hay sao?”
“Đây chỉ là một trong số những… Đợi đã, trong mắt cậu, chị đây yếu đuối như vậy sao, lại không chịu đựng được những lời bàn tán của người khác?” Hàn Đông Vy trừng mắt nhìn anh ta rồi tiếp tục nói: “Chủ yếu vẫn là chuyện kinh doanh trên thương trường, Thương Mại Vạn Hưng của nhà họ Lý vẫn luôn đối đầu với tôi ở khắp mọi nơi, làm hỏng không ít chuyện làm ăn của tôi, thật sự là một mớ hỗn độn, hừ!”
“Nhà họ Lý?” Trần Gia Bảo đảo mắt rồi nói: “Lý Đức Trung?”
“Hóa ra cậu cũng biết anh ta, đúng vậy, chính là anh ta, thật sự là một kẻ xấu xa bỉ ổi!” Hàn Đông Vy căm hận nói.
Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên một tia u ám, lần trước Lý Đức Trung âm mưu chống lại anh, anh còn chưa tìm anh ta tính sổ, bây giờ thù mới hận cũ, xem ra phải tính toán hết vào một lần, để xử lí cho thật tốt.
“Ôi, người đẹp, có muốn uống một ly cùng mấy anh không?”