Tay Trần Gia Bảo dùng chút lực, chỉ nghe thấy một tiếng “Cạch”, cổ tay của Hà Duy Anh đã gãy.
Hà Duy Anh hét lên thảm thiết, lớn tiếng quát: “Đ**, các anh em, đánh chết nó cho tao.
Còn đứa con gái này thì đừng động vào, tối nay tao phải làm nó chết ở trên giường!”
Ngay tức khắc, gần hai mươi con người nhe nanh múa vuốt xông về phía Trần Gia Bảo.
Sắc mặt Chu Linh Hoa kinh hãi, run rẩy, trong lòng đã sớm hối hận vô cùng, không có việc gì thì đến quán bar làm cái gì?
“Một đám tôm tép mà thôi.”
Khóe miệng Trần Gia Bảo cười chế giễu, thuận tay xách theo chai bia bên cạnh, bất thình lình ném ra phía trước, lập tức một tên bảo vệ bị ném trúng ngã xuống đất, trên đầu xuất hiện một vệt máu.
Tiếp đến, Trần Gia Bảo giống như mãnh hổ lao vào trong bầy cừu, theo đó tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang lên.
Không bao lâu sau, gần hai mươi con người, toàn bộ bị Trần Gia Bảo đánh ngã trên đất.
Những người vẫn còn ở lại trong quán bar chưa rời đi đều hóa đá tại chỗ, kính nể nhìn Trần Gia Bảo.
Đôi mắt Hàn Đông Vy lấp lánh gợn sóng, tràn ngập đều là sự tự hào.
Đây là người đàn ông của Hàn Đông Vy cô, đầu đội trời, chân đạp đất, bất khả chiến bại!
Chu Linh Hoa che lấy khuôn miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, tiếp đến là mang đầy vẻ vui mừng và cảm kích.
“Mày… Mày không phải người…” Hà Duy Anh sợ hãi nói.
Trần Gia Bảo từng bước, từng bước đi đến cho anh ta, lạnh lùng cười, nói: “Không phải anh muốn đánh chết tôi sao? Sao vậy? Không dám ra tay nữa rồi à?”
“Mày… Mày đừng qua đây.
Tao đi theo anh Minh Phong.
Mày đừng tưởng là mày giỏi đánh đấm lắm, trước mặt anh Minh Phong, có mười đứa như mày thì cũng không phải là đối thủ của anh Minh Phong.” Hà Duy Anh sợ hãi, không ngừng lùi về sau.
Đột nhiên, anh ta vấp phải một cái ghế, ngã đập mông xuống đất.
Trong mắt hai người phụ nữ Hàn Đông Vy và Chu Linh Hoa tỏa ra vẻ khinh thường.
Loại háo sắc rác rưởi này mà so với Trần Gia Bảo đúng là một trời một vực, không, căn bản là hoàn toàn không có cửa để so.
Chu Linh Hoa nhìn theo bóng lưng Trần Gia Bảo, trong mắt xuất hiện suy nghĩ kỳ lạ.
Trần Gia Bảo bước đến trước Hà Duy Anh, một phát đá bay anh ta đập mạnh vào cánh cửa lớn của quán bar, phát ra một tiếng “Rầm”, giống như con cóc chết nằm bò trên mặt đất.
“Ồ, người anh em, cách hoan nghênh này của cậu đúng là độc đáo đó nha.”
Đột nhiên, có bốn người từ ngoài cửa đi vào, người đứng phía trước nhất tuổi còn rất trẻ, cũng rất lạnh lùng.
Tuy cậu ta đang đùa nhưng lại khiến người ta không thể nào cười nổi.
Sau khi nhìn rõ người đến, ngay lập tức Hà Duy Anh vui mừng khôn xiết, ôm lấy chân của người nọ, khóc mà nói: “Anh Minh Phong, có người đến đây gây sự, không chỉ cướp người với em, hơn nữa còn đánh em.
Em đã nói rõ rồi, chỗ này là địa bàn mà anh Minh Phong bảo kê, nhưng anh ta không chỉ không nể mặt, còn nói là cho dù anh Minh Phong ở đây thì cũng vẫn đánh.
Anh Minh Phong, anh phải làm chủ cho em.”
“Anh Minh Phong” cau mày, lạnh lùng hừ một tiếng: “Trái lại tôi muốn xem thử, là ai lại hống hách như vậy.”
Trong lòng Hà Duy Anh đắc chí, ánh mắt liếc qua Trần Gia Bảo, ánh lên một hung ác: “Hừ, anh Minh Phong đến rồi, mày chết chắc rồi.
Tao nhất định phải đánh cho mày đến tàn phế, chơi con khốn đó trước mặt mày!”
Sau khi “anh Minh Phong” nhìn thấy dáng vẻ của Trần Gia Bảo, vẻ mặt kinh ngạc, bước nhanh tới, cúi rạp người nói: “Chào anh Trần.”