Sau khi nói xong, Đỗ Hân vô thức nhìn về phía Hồng Liên, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc thán phục của người đẹp.
Nhưng mà Hồng Liên chỉ gật đầu cười, sắc mặt bình thản.
Trong lòng Đỗ Hân cảm thấy thất vọng.
Lúc này, Trần Gia Bảo đã uống hết rượu, tùy ý đặt cốc rượu xuống bàn.
Vừa lúc đó, Hồng Liên cũng trùng hợp rót cho anh một ly rượu, sự đối xử tương phản này khiến Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân cảm thấy hơi khó chịu, bọn họ ghen tị với Trần Gia Bảo.
Tạ Quốc Hùng không nhận ra sự khác biệt giữa hai người, lúc này, anh đang chìm trong trạng thái phấn khích, hào hứng nói: “Với sự giúp đỡ của Tiến Hưng và Đỗ Hân, lần này ngành công nghiệp của nhà họ Tạ ở thành phố Nam Định của tôi không còn gì đáng lo nữa.
Để bày tỏ lòng biết ơn của tôi, Tạ Quốc Hùng tôi xin kính hai người một ly.” Lý Tiến Hưng và Đỗ Hưng vực dậy tinh thần, cùng cạn một ly với Tạ Quốc Hùng, một ngụm uống hết.
Uống xong rượu, Lý Tiến Hưng đặt ly rượu xuống, đột nhiên chuyển chủ đề, chuyển đến trên người Trần Gia Bảo, cười nói:”Anh Trần, tôi luôn nghe nói rằng em gái của anh Quốc Hùng là người đẹp nổi danh ở thành phố Hoà Bình, được mệnh danh là “Hoà Bình song kiều”, gây tiếng vang đến nổi trong giới thượng lưu ở Nam Định trên tôi còn nghe như sấm bên tai, không biết có bao nhiêu người muốn ngắm nhìn một lần mà không được.”
“Vậy mà anh Trần đây có đủ phúc khí để ôm người đẹp về nhà.
Tôi nghĩ chắc chắn phải anh phải có điều gì đó đặc biệt, không biết anh Trần đây là người của đại gia tộc nào? “
Trong mắt Lý Tiến Hưng, Trần Gia Bảo ngoài trừ việc vẻ ngoài đẹp trai một chút ra nghề bác sĩ đông y chắc chắn là không thể lên được mặt bàn, lời giải thích duy nhất là Trần Gia Bảo xuất thân từ một gia đình nào đó nên được nhà họ Tạ nhìn trúng.
Trần Gia Bảo thoải mái cười, nói: “Từ nhỏ tôi đã là cô nhi, ở trong núi được thầy tôi dạy dỗ đến lớn, cũng không phải là con cháu đại gia tộc gì.”
“Thì ra là như vậy.” Lý Tiến Hưng như chợt hiểu ra, nhìn anh rồi lắc đầu tiếc nuối nhưng thực ra trong lòng lại âm thầm trào phúng: “Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng anh Trần đây là con cháu của gia tộc lớn nào nữa chứ, bây giờ anh Trần có thể bấu víu vào nhà họ Tạ để gia nhập giới thượng lưu, cũng xem như là bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi.”
Ngụ ý là Trần Gia Bảo có đủ tư cách uống rượu cùng bàn với anh ta là nhờ cả vào nhà họ Tạ.
Tạ Quốc Hùng âm thầm nhíu mày, lần này thì đến cả anh ta cũng cảm thấy có chút chót tai.
Trần Gia Bảo ngược lại nhún nhún vai, với địa vị và thân phận của anh hiện tại, chỉ một mình anh đã đủ để so với một đại gia tộc rồi, thậm chí, ngay cả tỉnh lỵ của nhà họ Triệu cũng vì anh mà bị hủy diệt, vậy tại sao phải là con cháu của gia tộc lớn? Tại sao phải để Lý Tiến Hưng vào mắt?
Lý Tiến Hưng lại không nghĩ như vậy, nhìn thấy Trần Gia Bảo không nói lời nào, anh ta liền nghĩ Trần Gia Bảo đang xấu hổ và không thể phản bác lại, anh ta không khỏi cảm thấy đắc ý.
Đỗ Hân cũng nhân cơ hội mỉm cười nói: “Anh Trần là bác sĩ Trung y.
Mặc dù có sự giúp đỡ của nhà họ Tạ, nhưng những năm nay y học cổ truyền Trung Quốc đã sa sút và có thể bị đào thải bất cứ lúc nào.
Anh Trần đương nhiên không sợ vì đã được nhà họ Tạ hậu thuẫn, nhưng dù sao thì cô Hồng Liên cũng không có gia tộc lớn như Tạ gia làm hậu thuẫn.
Nếu một ngày nào đó cô không thể sống dựa vào ngành y học cổ truyền nữa thì cô Hồng Liên có thể gọi cho tôi, cho dù là vị trí nào, cô Hồng Liên cũng có thể lựa chọn.”
Đỗ Hân lấy danh thiếp bằng đồng của mình ra và đưa cho Hồng Liên.
Anh ta đã nghe Tạ Quốc Hùng nói rằng Hồng Liên là trợ lý của Trần Gia Bảo cho nên anh ta nghĩ rằng Hồng Liên cũng tham gia vào giới y học đông y.
Lý Tiến Hưng cũng vội vàng lấy danh thiếp của mình ra, đưa cho Hồng Liên, vỗ ngực hứa:”Cô Hồng Liên là một nhân tài hiếm có.
Nếu cô có hứng thú với ngành cung cấp dịch vụ ăn uống, thì tôi đây cầu còn không được.”
Hành vi của hai người họ tương đương với việc đào chân tường trước mặt Trần Gia Bảo.
Có thể gọi là hành vi tát vào mặt anh một cách trần trụi, nhưng hai người họ đều dựa vào việc Tạ Quốc Hùng đang cần bọn họ giúp đỡ cho nên mới không nể nang gì như vậy.
Tạ Quốc Hùng rất không hài lòng, cũng chính vì cần phải dựa vào thế lực của gia đình hai người Lý Tiến Hưng nên anh ta mới có thể nhẫn nhịn không ra tay.
Hồng Liên không nhận lấy hai tấm danh thiếp, thay vào đó cô ấy nheo mắt lại vẻ mặt thờ ơ nói: “Hai người đã quá lo lắng rồi, tương lai của anh Trần rất tươi sáng.
Hồng Liên đi theo anh Trần là vinh dự của Hồng Liên.
Đó cũng là sự lựa chọn khôn ngoan nhất trong cuộc đời của Hồng Liên, không nhọc hai vị quan tâm.
Cô ấy cười lạnh.
Đối với Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân mang theo vẻ khinh thường.
Vậy mà lại không để anh Trần vào mắt, đơn giản mà nói là dùng hành động của mình để minh chứng cho câu “có mắt không thấy thái sơn”, những người ngu ngốc như thế này nếu ở trong phim truyền hình thì sống không quá hai tập.
Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc, hai người đều cầm danh thiếp của mình đưa lên, không đưa qua, cũng không thu lại, trên mặt đều là vẻ ngượng ngùng.