Mặt Chu Linh Hoa có vẻ không ai sợ ai, nhưng trong lòng không cần nói có bao nhiêu ngại ngùng.
“Em qua đây.
” Trần Gia Bảo nói.
“Hả?” Chu Linh Hoa bắt đầu khẩn trương.
“Hả cái gì mà hả? Em là người phụ nữ của tôi, tất nhiên phải nghe lời tôi, tôi muốn em tới đây hầu hạ tôi, yêu cầu này quá đáng sao?” Trần Gia Bảo cười nghiền ngẫm, trong mắt xuất hiện sự khoái chí.
“Được, được ạ.
” Chu Linh Hoa nóng mặt, đôi chân nhẹ nhàng, khẩn trương bước tới.
Trần Gia Bảo ôm chặt cô ta, để cô ta ngồi trên đùi của mình, bàn tay to không chút khách sáo ôm trọn vòng eo thon nhỏ của Chu Linh Hoa.
“Ôi…” Chu Linh Hoa run lên, cơ thể khẩn trương đến mức cứng đờ.
“Nhớ kĩ, em là người phụ nữ của tôi, thả lỏng một chút, đừng khẩn trương.
” Trần Gia Bảo trấn an cô ta.
Chu Linh Hoa khẽ cắn môi dưới, dần thả lỏng người ra.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật với người khác giới như vậy, trong lòng cảm thấy có chút ngại ngùng, còn có vài phần kích thích phóng túng.
Trần Gia Bảo tỏ vẻ khoái chí, mấy ngày trước, Chu Linh Hoa còn châm chọc mình đủ kiểu, mà hiện tại lại tự biến thành người phụ nữ của mình, tùy anh định đoạt.
Sự tương phản cực lớn này, thật sảng khoái!
Ngửi hương thơm trên người Chu Linh Hoa, trong lòng Trần Gia Bảo tràn ngập lửa nóng, vuốt ve đôi môi anh đào của cô ta, nói: “Em yên tâm, tôi sẽ không khiến em thất vọng, không bao lâu nữa, tôi sẽ đưa em trở thành người phụ nữ long lanh nhất thành phố Hòa Bình, mà việc em cần làm, chính là bảo vệ tốt cơ thể của mình, chờ tôi đến lấy về.
”
“Ừm, anh yên tâm, Linh Hoa vĩnh viễn đều là của anh.
” Chu Linh Hoa dịu dàng thở gấp, cả người mềm nhũn.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo cố nén lại dục vọng trong lòng, buông Chu Linh Hoa ra.
Mắt Chu Linh Hoa mềm dịu như tơ, khó hiểu nhìn anh.
Trần Gia Bảo sửa sang lại quần áo, môi mỉm cười đầy dịu dàng, nói: “Người phụ nữ của tôi còn ở trong xe, tôi không muốn cô ấy chờ quá lâu.
”
Chu Linh Hoa bắt đầu cảm thấy chán ghét Hàn Đông Vy.
Dù sao thì cô cũng là hoa khôi của trường, cô luôn mặc cho anh ta ức hiếp nhưng ở thời điểm quyết định nhất anh ta lại nghĩ đến người phụ nữ khác.
Tuy rằng không bị Trần Gia Bảo ăn sạch làm cho cô cảm thấy mình vẫn còn có chút may mắn nhưng trong lòng cô lại mơ hồ có chút mất mát, cô không thể không nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.
“Em sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tôi thôi nhưng không phải bây giờ.
”
Trần Gia Bảo xoay người đi ra ngoài, nói tiếp: “Đã muộn như này rồi, tôi sẽ bảo Minh Phong đưa em về.
”
“Ừm.
” Chu Linh Hoa nhìn theo bóng lưng anh, vẻ mặt có chút phức tạp.
Sau khi giao cô cho Lãnh Minh Phong xong, Trần Gia Bảo đi ra khỏi quán bar, một làn gió đêm thổi qua khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Chiếc xe Porsche màu đỏ dừng lại ở ven đường, Trần Gia Bảo ngồi vào trong xe, nhìn Hàn Đông Vy nói: “Để cho em đợi lâu rồi.
”
Hàn Đông Vy lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Em không tò mò anh với Chu Linh Hoa đã nói chuyện gì sao?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
“Nếu anh muốn nói, anh sẽ tự nói cho tôi biết.
” Hàn Đông Vy dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói: “Với lại em tin rằng cho dù Chu Linh Hoa lấy thân ra dụ dỗ thì anh cũng sẽ luôn đặt em lên hàng đầu.
Em tự tin là như vậy.
”
Cô là người phụ nữ thông minh, cô biết đối với đàn ông không thể kiểm soát quá chặt chẽ, đôi khi nên thể hiện sự tin tưởng của mình đối với họ, ngược lại sẽ càng làm cho họ cảm thấy cảm động.