Cái này được gọi là muốn lấy được thì trước tiên phải cho đi.
Hàn Đông Vy là người phụ nữ thông minh trong giới kinh doanh, cô đương nhiên hiểu rõ câu nói này.
Trần Gia Bảo cảm động ôm cô vào trong ngực, anh không kìm lòng được liền thanh minh, anh hôn cô mãnh liệt mà Hàn Đông Vy cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Bên trong xe, bầu không khí tràn ngập sự nồng nhiệt và mê hoặc.
“Gia Bảo, ngày mai đến công ty cùng em đi.” Hàn Đông Vy nhớ lại nụ hôn ướt át vừa rồi, vẻ mặt cô hơi lưu luyến say mê.
Cô nằm tựa vào ngực của Trần Gia Bảo, tìm một tư thế thoải mái rồi khẽ nhắm mắt nói.
“Thế nào! Em không sợ người khác biết em đã trở thành người phụ nữ của anh rồi sao?” Ngón tay Trần Gia Bảo khẽ vuốt ve gương mặt thanh tú, mịn màng của Hàn Đông Vy, khẽ cười nói.
“Em chính là muốn cho họ biết, người đàn ông của Hàn Đông Vy là Trần Gia Bảo chứ không phải cậu chủ nhà họ Tạ.
Cái ghế tổng giám đốc của em lại càng không có chút liên quan gì đến nhà họ Tạ vô dụng đấy.” Hàn Đông Vy tức giận nói.
Trần Gia Bảo đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của cô.
“Được rồi, ngày mai anh sẽ đi với em, bất luận kẻ nào dám xì xào bàn tán sau lưng anh cũng sẽ khiến cho họ chết một cách khó coi.” Trong mắt Trần Gia Bảo chợt lóe lên một tia sắc bén, sau đó lại cười nói: “Bà xã, hai ta có phải nên làm chút chuyện vợ chồng nên làm hay không?”
“Đi thôi! Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai em còn có việc.” Hàn Đông Vy liếc nhìn anh, đắc ý cười nói: “Bây giờ anh có hai lựa chọn.
Lựa chọn thứ nhất là em sẽ đưa anh về trước sau đó mới lái xe về nhà, lựa chọn thứ hai là bây giờ anh xuống xe và tự bắt taxi về.”
“Không phải đấy chứ, em làm như này là muốn qua cầu rút ván hả?”
“Đúng vậy! Có giỏi thì anh đến đây mà cắn em này.”
“Anh cắn!”
“Aaa…Đừng mà…Haha…Nhột quá…”
Cuối cùng, Trần Gia Bảo cũng không ăn sạch Hàn Đông Vy, anh chỉ nhân cơ hội này sờ soạng cô một chút.
Sau khi đưa Trần Gia Bảo đến biệt thự, Hàn Đông Vy mới lưu luyến rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông Vy lái chiếc xe Porsche của cô đến đón Trần Gia Bảo.
Hàn Đông Vy trang điểm rất tỉ mỉ, cô xõa mái tóc đen nhánh xuống, mặc một bộ đồ công sở màu trắng, đôi chân thon dài của cô được bao bọc bởi một đôi tất cao cổ, cô còn đeo một chiếc kính có viền vàng.
Trông cô toát lên vẻ tri thức, thanh lịch, chững chạc.
Sau khi đến trung tâm thương mại Hòa Bình, hai người xuống xe, Hàn Đông Vy thân mật khoác tay Trần Gia Bảo cùng nhau đi vào bên trong.
Ngay lập tức, rất nhiều ánh mắt trợn tròn lên nhìn họ giống như vừa thấy được chuyện lạ khó tin.
Toàn bộ nhân viên của trung tâm thương mại Hòa Bình đều biết bọn họ có một nữ tổng giám đốc xinh đẹp, họ cũng biết cậu chủ nhà họ Tạ đang theo đuổi vị tổng giám đốc xinh đẹp này.
Bọn họ thậm chí còn ngầm suy đoán rằng lý do khiến Hàn Đông Vy có thể trở thành tổng giám đốc nhất định là nhờ vào nhà họ Tạ.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới chuyện giám đốc Hàn lại có bạn trai, mà người bạn trai kia lại không phải cậu chủ nhà họ Tạ.
Trong chốc lát tất cả nhân viên nhìn thấy Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy đi vào đều khiếp sợ đứng sững sờ tại chỗ.
Trần Gia Bảo cảm thấy đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, anh đột nhiên đưa tay sang ôm eo Hàn Đông Vy trêu đùa cô: “Vợ à! Tối nay đến nhà em ăn cơm được không?”
“Đáng ghét! Bao nhiêu người vẫn đang đứng nhìn kìa.” Hàn Đông Vy trừng mắt với anh nhưng hai má cô lại ửng hồng, trong dáng vẻ ngượng ngùng còn xen lẫn một chút vui mừng.
Hiển nhiên là cô đã đồng ý rồi.
Trong nháy mắt mọi người đều bị chấn động mạnh, không ít người đã thì thầm bàn tán.
Ngay khi hai người sắp đi vào thang máy, quầy lễ tân phía trước đột nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Đúng là hồ ly tinh, bày ra khuôn mặt hồ ly tinh đi quyến rũ cậu chủ nhà họ Tạ để lên làm tổng giám đốc.
Bây giờ lại quyến rũ cái gã công tử bột này, cô ta dám cắm sừng cậu chủ Tạ.
Đợi khi cậu chủ Tạ quay về, để tôi xem cô ta còn có thể kiêu căng như thế được đến khi nào.”